Chương 150
Ngoại truyện 27: Có đánh đổi, có hạnh phúc (3)
Tháng hai đầu năm mới, sau khi kết thúc Tết nguyên đán, Tô Chân Vũ cùng Nguyệt Giai chính thức cùng nhau bước lên lễ đường. Quan trọng hơn hết, sau một năm ba tháng gặp gỡ, giữa cả hai đã xuất hiện “người thứ ba hợp lệ”.
Vào tháng mười hai vừa rồi, khi Nguyệt Giai vừa đóng máy bộ phim điện ảnh hành động mới phát hiện bản thân đã mang thai, may mắn sau quãng thời gian vận động mạnh lúc quay phim không xảy ra sự cố.
Tính đến ngày bước lên lễ đường, em bé trong bụng Nguyệt Giai đã gần bốn tháng, cũng trong suốt bốn tháng cô không bị thai nghén, vóc dáng và cân nặng cũng thay đổi rất ít.
Nguyệt Giai thật sự yêu Tô Chân Vũ, yêu đến mức kể cả khi sự nghiệp đang phát triển tốt, cô vẫn sẵn sàng từ bỏ để cùng anh xây dựng gia đình.
Riêng Tô Chân Vũ vẫn như bình thường, tuy ít thể hiện tình cảm nhưng trái tim dành cho Nguyệt Giai luôn cháy bỏng. Thậm chí, ngoài mặt anh thẳng thừng cự tuyệt những lời đề nghị của cô, nhưng sau lưng lại âm thầm triển khai.
Con gái chủ động trong tình yêu vốn không có lỗi, nhưng sẽ sai nếu theo đuổi nhầm người. Nguyệt Giai không màng hậu quả, cũng không sợ sai, toàn tâm toàn ý để Tô Chân Vũ nhìn thấy tình cảm của mình dành cho anh.
Kết quả, lấy nhiệt tình đổi lấy chân tình, Nguyệt Giai có thể ở bên cạnh người mình yêu, Tô Chân Vũ có thể ở bên người mình đem lòng quan tâm, cùng với tư cách là bạn đời.
Nếu nói về chuyện Tô Chân Vũ lên chức cha, người kích động hơn nhân vật chính không ai khác ngoài Jason.
Hôm Tô Chân Vũ thông báo chuẩn bị đăng ký kết hôn, Jason cũng vội về bàn bạc với Tô Điềm đẩy nhanh tiến độ.
Trước Tết, Jason đã theo Tô Điềm về nhà cha mẹ cô nghỉ lễ, tính trước chuyện kết hôn đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội.
Cha mẹ Tô Điềm không phản đối, tuy nhiên ông bà vẫn muốn Tô Điềm tốt nghiệp đại học mới tính xa hơn. Không phải cha mẹ cô khó hay khắc khe, nhưng người làm cha mẹ có con gái gả đi mới hiểu, chẳng ai muốn con gái mình ở nhà chồng bị khinh thường.
Địa vị và xuất thân của Jason không thấp, gia đình anh lại có điều kiện, trong khi đó Tô Điềm chỉ là con gái chủ xưởng nhỏ, vốn không thể đặt lên cùng một bàn cân.
Vậy nên, cha mẹ Tô Điềm muốn ít nhất cô cũng phải có học thức, ra đường phải tự tạo được đồng tiền, nhỡ tương lai có chuyện cũng không bị khinh khi là vô tích sự.
Cứ như thế, trong khi cả Hạc Tư Đằng và Tô Chân Vũ đều đã đầy đủ vợ con, Jason vì yêu một Tô Điềm nhỏ hơn mình tận mười tuổi, đành phải chấp nhận chờ cô học xong bốn năm đại học.
Nhưng con người luôn có giới hạn nhất định, ngay khi Tô Điềm tốt nghiệp thì Jason đã sắp xếp cho hai bên gia đình gặp mặt ngay trong hôm sau để bàn chuyện cưới hỏi.
Chẳng bao lâu, Jason thành công “rước nàng về dinh”.
Về phía Hạc Tư Đằng, khi bước đến độ tuổi ba mươi là bước ngoặc mới trong sự nghiệp. Anh tiếp quản vị trí của ông Hạc, chính thức trở thành người đứng đầu công ty SJ.
Vào năm cặp sinh đôi tròn một tuổi, La Ngữ Tịch quay trở lại công ty làm việc, nhưng song song với chuyên môn, cô bất đắc dĩ trở thành trợ lý theo sát hỗ trợ Hạc Tư Đằng.
Từ một chàng công tử mang tiếng ăn chơi dựa hơi gia đình, Hạc Tư Đằng giờ đây đã thật sự trở thành một người đàn ông đúng nghĩa. Nhưng hơn hết, trên đoạn đường vất vả anh gầy dựng vẫn luôn phủ kín bước chân của La Ngữ Tịch phía sau.
Thoáng chốc kể từ ngày gặp lại đã năm năm trôi qua, Tư Khanh và Ngữ Hàm đều đã lên bốn tuổi, tính cách có phần hơi trái ngược nhưng chung quy vẫn không đến mức khiến người lớn phiền lòng.
Nếu có phiền lòng, có lẽ chỉ có mỗi Hạc Tư Đằng.
Không rõ hai đứa con thương hay ghét, nhưng Hạc Tư Đằng mỗi ngày đều bị hai cái đuôi nhỏ bám theo không rời. Thậm chí, nếu một đứa đòi anh bế thì đứa còn lại chắc chắn cũng đòi theo. Vậy nên suốt mấy năm qua, Hạc Tư Đằng không cần đến phòng tập thể hình, chỉ cần bế con thì cơ bắp đã tăng lên không ít.
Vào một buổi chiều thứ bảy của tháng sáu, bên ngoài trời đổ mưa lớn, trong phòng ba cha con Hạc Tư Đằng vẫn còn đang nướng giấc ngủ trưa. Lúc La Ngữ Tịch từ dưới nhà lên phòng mới bắt gặp trên chiếc giường lớn, ba cha con anh mỗi người nằm một góc, mỗi người nằm một kiểu.
La Ngữ Tịch đánh thức Hạc Tư Đằng dậy để tắm cho con. Hạc Tư Đằng bế Tư Khanh lên trước, khi La Ngữ Tịch giơ tay định bế Ngữ Hàm ngái ngủ đi loạng choạng trên giường thì cô nhóc bỗng đẩy tay cô ra, lách người đi về phía Hạc Tư Đằng đòi anh bế.
Bị con gái phũ bỏ, La Ngữ Tịch buồn bã dõi mắt theo, lên tiếng hỏi: “Sao không cho mẹ bế?”
Ngữ Hàm được Hạc Tư Đằng bế lên, nghe mẹ hỏi, cô nhóc liền lấy lại tỉnh táo, nhanh nhảu đáp: “Mẹ đừng bế con, mẹ mệt đó.”
Hạc Tư Đằng lập tức đanh mặt nhìn xuống, nhấn giọng hỏi: “Thế cha không mệt à?”
Ngữ Hàm còn chưa kịp trả lời, Tư Khanh đã nhanh hơn trả lời thay: “Một mình cha mệt thôi, không được làm mẹ mệt đâu.”
Hạc Tư Đằng: “…”
La Ngữ Tịch không nhịn được bật cười, trong khi Hạc Tư Đằng đang uất ức không thể giải bày thì hai đứa nhóc lại nghịch ngợm cười trêu anh.
Đến tối, lúc Hạc Tư Đằng cùng La Ngữ Tịch và hai đứa nhóc nằm trên giường xem tivi, Jason bỗng gửi vào nhóm chat hình chụp cùng Tô Điềm và con trai một tuổi, gia đình ba người ngồi quây quần ấm áp ở sofa để khoe khoang hạnh phúc.
Không lâu sau, từ tài khoản của Tô Chân Vũ cũng gửi vào nhóm một bức hình nhưng người cầm máy chụp lại là Nguyệt Giai. Trong ảnh, Tô Chân Vũ ngồi trên thảm chơi cùng con gái ba tuổi, Nguyệt Giai ngồi sát bên cạnh, dù đang mang thai đứa thứ hai, bụng đã to nhưng sắc mặt cô vẫn cực kỳ tươi tắn.
Hạc Tư Đằng bất giác nhìn qua La Ngữ Tịch, cô tựa lưng vào đầu giường, vòng tay tuy nhỏ nhưng ôm gọn Tư Khanh và Ngữ Hàm trong lòng. Hai đứa nhóc xoay mặt đối diện với La Ngữ Tịch, liếng thoắt nói đủ thứ chuyện cho cô nghe.
Cánh tay phải của Hạc Tư Đằng đặt ở thắt lưng của La Ngữ Tịch, dùng sức kéo nhẹ một cái cơ thể cô đã ngã vào người anh. Trước hành động của anh, La Ngữ Tịch có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, khẽ cười hỏi: “Anh làm gì đó?”
Hạc Tư Đằng không đáp, chỉ tủm tỉm cười ngại, bỗng nhiên tiến mặt tới gần mặt La Ngữ Tịch. Khi môi anh sắp chạm vào môi cô, một bàn tay bé xíu bỗng xuất hiện chặn ở giữa, một bàn tay nhỏ khác túm lấy lỗ tai anh kéo mạnh.
“Không được!”
“Mẹ của con!”
Sau giọng nói lảnh lót của Ngữ Hàm và Tư Khanh, tiếng cười của La Ngữ Tịch vang lên. Một mình Hạc Tư Đằng bị cả hai đứa nhóc nhào đến ngăn cản không cho cha đến gần mẹ, tình cảnh chẳng khác hồi trước lúc cô mang thai bị nghén.
Hạc Tư Đằng nhất định không chịu thua, bức xúc phản kháng: “Này hai bạn nhỏ, tôi hôn vợ tôi thì tại sao không được?”
Hai đứa nhóc phớt lờ lời của Hạc Tư Đằng, quay lại ôm chầm lấy La Ngữ Tịch đua nhau hôn lên khắp mặt cô. Hạc Tư Đằng bỗng chốc bị ra rìa, anh không thèm tốn nước bọt tranh cãi mà dùng hành động tranh giành.
Hạc Tư Đằng kéo hai đứa nhóc ra khỏi người La Ngữ Tịch, nhanh tay xoay qua ôm chầm lấy cô. Tư Khanh và Ngữ Hàm bị anh kéo ngã ngửa ở giữa giường, lúc lồm chồm ngồi dậy thấy mẹ bị giành mất, hai đứa nhóc liền hét lên phản đối.
Tuy khung cảnh hiện tại có hơi ồn ào náo loạn, nhưng La Ngữ Tịch ở trong vòng tay vững chãi của Hạc Tư Đằng lại cảm nhận trọn vẹn được sự an toàn và bình yên. La Ngữ Tịch lặng lẽ đưa mắt nhìn ba cha con vừa người tranh vợ người tranh mẹ vừa đùa giỡn, nụ cười mãn nguyện tự động nở rộ trên môi cô.
Ngày tiến tới kết hôn, cả Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch đều không hề nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài với nhau ở tương lai. Nhưng ở hiện tại, cuộc sống có nhau lại là câu trả lời cho kết quả của sự chân thành.
La Ngữ Tịch vì Hạc Tư Đằng đã chịu biết bao tủi thân, ấm ức.
Hạc Tư Đằng vì La Ngữ Tịch, sẵn sàng hạ cái tôi học cách làm chồng ngoan.
Yêu một người ngoài lạnh trong nóng không đáng sợ, chỉ sợ sự quan tâm tử tế bên ngoài che lấp sự giả dối bên trong.
Yêu một người trẻ con ham chơi không đáng sợ, chỉ sợ yêu nhầm một kẻ mãi nghĩ cho riêng mình.
Hạnh phúc đơn giản chính là, sống vì bản thân, sống vì người mình yêu thương.
Hạnh phúc trọn vẹn chính là, trân trọng những thứ đang có, hư thì sửa, mất thì tìm, xem thường phù phiếm xa hoa, gia đình mới là tất cả.
…Hết…