Chương 149
Ngoại truyện 26: Có đánh đổi, có hạnh phúc (2)
Vốn dĩ hai đứa nhỏ đã chuyển qua phòng riêng có camera theo dõi, nhưng vì Tư Khanh đang hành sốt, phải canh chừng đo nhiệt độ thường xuyên nên được đưa về phòng ngủ cùng cha mẹ.
Sau đó Hạc Tư Đằng lại lo Ngữ Hàm ngủ một mình cô đơn nên cũng đưa theo cùng anh trai.
Nói về gia đình riêng, không phải La Ngữ Tịch chưa từng lo lắng, nhưng cô không thể thay đổi được thực tế.
Điển hình như, mỗi lần ba cha con Hạc Tư Đằng ráp chung một chỗ, nhất là trước khi ngủ sẽ xúm nhau đùa giỡn ầm ĩ. La Ngữ Tịch khi ấy chỉ biết thu về một góc, tĩnh tâm làm bảo mẫu trông trẻ bất đắc dĩ.
Nhưng nếu bàn về khoản trông con, La Ngữ Tịch thật sự không giỏi bằng lúc làm việc ở công ty, càng không giỏi bằng Hạc Tư Đằng.
Ban ngày con không ở cùng ông bà nội cũng sẽ ở cùng ông bà ngoại, buổi chiều Hạc Tư Đằng tan làm về sẽ chơi cùng con. Ban đêm cả hai đứa nhỏ đều ngủ thẳng giấc ít quấy khóc, thế nên thời gian để La Ngữ Tịch học cách chăm con không nhiều.
Có điều, Hạc Tư Đằng là người kinh doanh, dĩ nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt ở mọi mặt. Biết sức khoẻ La Ngữ Tịch không tốt, biết cô mang nặng đẻ đau nên hạn chế để cô vất vả chăm con. Nhưng, La Ngữ Tịch vẫn phải chịu “vất vả” vì anh.
Lúc hai đứa nhỏ được hai tháng, một hôm Hạc Tư Đằng trở về với gương mặt kém sắc, La Ngữ Tịch hỏi đến anh lại thẳng thừng phán một câu: “Anh thiến rồi.”
Cảm giác của La Ngữ Tịch lúc ấy đột nhiên chao đảo, cảnh vật trước mắt bỗng tối sầm đến đứng không vững, đầu óc trống rỗng theo phản xạ thốt ra: “Của em sao anh dám cắt?”
Nghe La Ngữ Tịch nói, Hạc Tư Đằng mới giật mình nhận ra mình dùng từ sai, nét mặt anh thấp thoáng sự khó chịu của hậu tiểu phẫu vẫn không nhịn được mà bật cười nấc, vội vàng sửa lại: “Ý anh là triệt sản rồi.”
Cơn hoang mang dần qua đi, giây phút tiếp theo La Ngữ Tịch chợt nhận ra, Hạc Tư Đằng vẫn luôn trân trọng cô không thay đổi. Anh vì không để ba chữ “ngoài ý muốn” xảy ra lần nữa, cũng không để cô phải một mình đối mặt với sinh tử thêm bất kỳ lần nào, vậy nên anh sẵn sàng hạ mình chịu đau.
Chữ “Yêu” có thể nói ra vô cùng dễ dàng, nhưng để dùng hành động chứng minh vốn không hề đơn giản.
Cũng giống như La Ngữ Tịch chưa từng vì những lời nói ngọt ngào của Hạc Tư Đằng mà mềm lòng, điều khiến cô rung động và quyết định đồng hành cùng anh trên đoạn đường dài của tương lai, lại chính từ những việc anh đã làm vì cô.
Đến giờ ngủ, Tư Khanh hạ sốt có lại tinh thần chơi đùa, cậu nhóc nằm ngang ở sát đầu giường, nằm gác mặt áp má lên trán Hạc Tư Đằng, hai bàn tay trắng nhỏ ôm dọc đầu anh.
Ngữ Hàm ngoan hơn nằm gọn gàng bên cạnh ngả đầu lên vai Hạc Tư Đằng, đôi mắt to tròn hơi rũ mi buồn ngủ sau cả ngày chơi đùa. Cả hai đứa nhỏ đều bám dính lấy Hạc Tư Đằng, chăm chú nhìn vào hình ảnh đủ màu sắc trong sách cổ tích anh đang cầm.
La Ngữ Tịch nằm bên tay còn lại của Hạc Tư Đằng, một mình anh tay phải ôm vợ, tay trái ôm con gái, trên đầu được con trai ôm, hoàn toàn bị bao vây chặt chẽ. Thế nhưng, Hạc Tư Đằng lại rất hưởng thụ, bởi dù ngoài xã hội có cực khổ đến đâu, chỉ cần trở về nhà dang rộng cánh tay, hạnh phúc sẽ tự động lao vào vòng tay anh.
Như thường lệ, Hạc Tư Đằng đọc truyện dỗ con ngủ, anh cầm quyển truyện tranh cổ tích Người đẹp ngủ trong rừng, nghiêm túc kể: “Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, đức vua và hoàng hậu sinh được một chàng hoàng tử và một nàng công chúa. Một hôm, đức vua đã gọi hai đứa con của mình đến và nói: “Hoàng tử và công chúa của ta, nay các con đã lớn, thế nên hãy mau ngủ đi để ta còn đi ngủ với vợ.””
La Ngữ Tịch từ đầu đã nhận ra điểm sai nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe Hạc Tư Đằng kể, nghe anh nói xong, không chỉ cô mà ngay cả chính anh cũng bật cười. Riêng hai đứa nhỏ không rõ có hiểu lời cha nói hay không, nhưng thấy cha mẹ cười bọn nhóc cũng cười theo hưởng ứng.
Mãi hơn mười giờ, Hạc Tư Đằng mới thành công nhiệm vụ dỗ con ngủ, bế hai đứa nhỏ về nôi, đo nhiệt độ đảm bảo cả hai không bị sốt anh mới yên tâm về giường mình.
La Ngữ Tịch vẫn luôn ngồi trên giường dõi theo, đợi đến lúc Hạc Tư Đằng trở lại, cô mới nhỏ tiếng hỏi: “Sao đột nhiên em cảm thấy mình vô dụng quá, có mỗi việc trông con cũng làm không xong, chỉ toàn để anh với cha mẹ chăm.”
Hạc Tư Đằng quỳ xuống giường, hai đầu gối đặt hai bên người La Ngữ Tịch. Anh dùng tay ôm mặt cô nâng lên, từ tốn hỏi lại: “Em làm mẹ, nhưng anh làm cha, cha mẹ là ông bà nội ngoại, ai cũng có danh nghĩa, vậy tại sao phải bắt em gánh hết chuyện lo cho con?”
Dừng lại một chút, Hạc Tư Đằng kiên nhẫn phân tích: “Cha mẹ có thể không tính, nhưng anh làm chồng làm cha, vợ con mình không tự tay lo được thì làm sao đáng mặt làm đàn ông? Huống chi, em có công mang nặng đẻ đau, nuôi dạy con đương nhiên là trách nhiệm của anh.”
Được Hạc Tư Đằng dỗ dành, gánh nặng trong lòng La Ngữ Tịch liền vơi đi hẳn. Có điều cô chưa kịp thảnh thơi được bao lâu, ngón tay của anh bỗng từ gò má cô trượt xuống cổ, thấp xuống xương quai xanh.
Nụ cười gian tà bỗng hiện trên môi của Hạc Tư Đằng, đáy mắt sâu thẫm toát ra tia nguy hiểm. Anh vờ thở dài bất đắc dĩ, dùng giọng mờ ám tiếp lời: “Anh sợ em vất vả, em lại muốn tự mình ôm cực. Nhưng bây giờ em muốn cực vì con thì có hơi khó, nếu chịu cực vì anh thì dễ hơn.”
La Ngữ Tịch bắt gặp ánh mắt của Hạc Tư Đằng rơi xuống bên trong cổ áo trễ thấp của mình, cô cẩn trọng túm chặt áo, bất an lên tiếng: “Anh bình tĩnh một chút, sẽ làm con thức giấc đó.”
Hạc Tư Đằng chậm rãi nhìn thẳng vào mắt La Ngữ Tịch, khẽ nhướn mày khiêu khích, giọng nói của anh trước sau đều vô cùng điềm đạm: “Bà xã yêu dấu, em mới là người đang mất bình tĩnh, anh có làm gì đâu?”
Mặc dù miệng phủ nhận nhưng cơ thể của Hạc Tư Đằng lại hạ về trước ép La Ngữ Tịch phải nằm ngửa ra giường, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Thuận thế áp đảo cô nằm dưới thân mình, đến khi hai chóp mũi chạm vào nhau, anh mới nhẹ nhàng thì thầm: “Anh hứa không làm gì đâu, anh chỉ “làm” em thôi.”
La Ngữ Tịch phì cười, dần dần buông lỏng cảnh giác thuận theo mọi hành động của Hạc Tư Đằng. Nụ hôn của anh dịu dàng rơi xuống môi cô, bàn tay anh ở eo cô chầm chậm kéo vạt áo lên trên.
Bầu không khí đang được nung nóng dần, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến tiếng hét lảnh lót chen ngang: “A!”
Như một phản xạ có điều kiện, Hạc Tư Đằng lập tức bật dậy phóng ào xuống giường, gấp gáp đáp lại tiếng hét kia: “Đây đây! Con gái của tôi ơi!”
La Ngữ Tịch: “…”