Chương 148
Ngoại truyện 25: Có đánh đổi, có hạnh phúc (1)
Bẵng qua một quãng thời gian đến gần cuối năm, trong công ty bận rộn nhiều kế hoạch, ở nhà ông bà Hạc cũng không thảnh thơi với cặp sinh đôi.
Đang yên đang lành, em gái ông Hạc sống ở thành phố khác có việc sang nên tiện thể ghé nhà thăm. Tuy không hỏi, nhưng thực chất từ ông bà Hạc đến Hạc Tư Đằng đều biết bà ta đột ngột đến là để xem La Ngữ Tịch và cặp sinh đôi hiện tại ra sao.
Người đời có câu “Giặc bên Ngô, không bằng bà cô bên chồng” quả không sai, nhưng mẹ chồng La Ngữ Tịch còn thay đổi được, cô chồng không thân thiết cũng chẳng thể làm khó được cô.
Buổi chiều cuối tuần, ở trên bàn ăn, ngoài em gái ông Hạc còn có chồng, con trai và con dâu bà ta. Đáng nói, người cô chồng này chướng mắt khi trông thấy La Ngữ Tịch có mỗi việc chăm con cũng không làm được, phải nạnh qua cho ông bà nội xót cháu chăm giúp.
Chưa dừng lại ở đó, bà ta còn để ý chuyện Hạc Tư Đằng cả ngày vất vả ở công ty, tan làm về nhà tắm rửa xong xuôi, còn chưa kịp ăn uống đã phải lao vào chơi với con. Chính vì thấy La Ngữ Tịch làm dâu, làm vợ có mỗi việc giữ con cũng không xong, người cô chồng này không kiêng dè ghét bỏ ra mặt.
Đến giờ cơm tối, em gái ông Hạc ngồi phía đầu bàn gần chỗ ông, thấy bà Hạc ngày xưa ghét bỏ con dâu ầm ĩ trên báo, nay phải dỗ con giúp La Ngữ Tịch liền lên tiếng mỉa mai: “Anh chị hai cũng thật có phước, cưới con dâu về để nó thảnh thơi, còn anh chị cho tới Tư Đằng phải trông con cho nó ngồi không rung đùi.”
Anh trai Tư Khanh đã bắt đầu mọc răng nên hành sốt, tuy không khóc nhưng lại mè nheo suốt ngày, vậy nên lúc ăn cơm Hạc Tư Đằng cũng phải bế trên tay cho cậu nhóc có hơi ấm ngủ ngon.
Nghe người cô này xỉa xói, ánh mắt sắc bén của Hạc Tư Đằng lập tức liếc qua phía bà ta ở đối diện. Nhưng anh còn chưa mở lời thì bà Hạc đã nhanh hơn đáp trả.
“Đúng đó, con dâu nhà này ngoài việc sinh con và cho con bú ra thì chỉ cần ngồi không rung đùi. Vì gia đình chồng nó có tiền, có người giúp việc, có cha mẹ chồng phụ giúp, có chồng yêu thương. Mà tôi nói cô nghe, Ngữ Tịch nó sinh đôi, khổ cực phải chịu gấp đôi người khác, vậy tại sao sung sướng không được hưởng gấp đôi?”
Bà Hạc tuông một tràng khiến cô em chồng này cứng cả cổ họng, tuy nhiên bà vẫn chưa hả hê, cố tình tiếp lời châm biếm: “Thế, không biết khi nào con dâu của cô mới sinh được một cặp long phụng như con dâu nhà tôi nhỉ? Nhưng tôi nghe nói tỷ lệ sinh đôi xác suất thấp, muốn sinh long phụng càng hiếm hơn nữa. Cô đâu hiểu “trúng số độc đắc” là như thế nào. Cả nhà tôi, nhất là tôi được nếm trải cảm giác đó nên mới ráng bù đắp cho con dâu đấy, cô có hiểu không?”
Lời bà Hạc vừa dứt, sắc mặt của toàn bộ bốn người nhà em gái ông Hạc sượng đến tái mặt.
Thế nhưng, bà Hạc nhất định không dễ dàng bỏ qua, liếc mắt nhìn qua ông Hạc ngồi ở đầu bàn, một tay ông cầm đũa ăn cơm, một tay ôm cháu gái nhún nhảy đùa giỡn vẫn vui vẻ cười nói.
Sau đó, bà Hạc lại nhìn qua em chồng, cất giọng khinh thường: “Anh trai cô còn không ý kiến, cô cũng không cần phải nhắm vào Ngữ Tịch mà nói này nói nọ nó. Con dâu nhà tôi, không cần dạy cũng đã rất tử tế, địa vị xuất thân có thể không cao nhưng ăn nói hành xử còn hơn khối người.”
Em gái ông Hạc bị nói đến thẹn quá hóa giận, nhưng lúc nhìn qua anh trai muốn nhờ ông đòi công bằng thì ông Hạc chỉ tập trung vui đùa cùng cháu gái, hoàn toàn để bà Hạc làm chủ cuộc hội thoại trên bàn ăn.
Không thể nhờ vả, em gái ông Hạc không nhịn nữa, trở mặt nói thẳng: “Chị tỏ ra tốt lành làm gì, trước đây ai chẳng biết mẹ con chị ghét Ngữ Tịch đến mức nào, giờ bênh chằm chặp giả tạo quá rồi!”
“Đúng!” Bà Hạc cao giọng đáp: “Mẹ con tôi dù có ghét Ngữ Tịch thì nó vẫn là vợ Tư Đằng, là con dâu tôi. Còn cô là cái gì mà tỏ thái độ trong nhà chúng tôi?”
“Chị!”
Em gái ông Hạc bị bà Hạc làm cho câm nín, nhìn qua La Ngữ Tịch mải mê nói chuyện với Hạc Tư Đằng, cũng chẳng hề đếm xỉa đến những lời chỉ trích khiến bà ta ôm một bụng tức, không hó hé thêm nửa lời đến lúc kết thúc bữa cơm.
Ăn cơm xong, cả nhà em gái ông Hạc lập tức ra về không nán lại. Tuy mang danh người nhà cùng cha cùng mẹ sinh ra, nhưng từ lúc kết hôn theo chồng giàu sang sở hữu khối tài sản đồ sộ hơn nhà mẹ đẻ, bà ta gần như không bước chân về nhà mẹ đẻ.
Mãi cho tới khi ông Hạc lập nghiệp phất lên, người em gái này của ông mới quay về vờ nhớ nhung yêu thương, nhưng mỗi lần bà ta chủ động ghé thăm là mỗi lần đều có chuyện nhờ vả. Nếu không phải bà ta bỗng tốt lành đến thăm hỏi, có lẽ ông bà Hạc cũng không nhớ có người em gái thích sống hơn thua này.
Đợi khi gia đình em gái ông Hạc rời khỏi, lúc ngồi ở phòng khách bà Hạc mới an ủi La Ngữ Tịch: “Con đừng có để ý lời cô ta nói, người ngoài cũng không thể thành người nhà.”
La Ngữ Tịch mỉm cười, khẽ gật đầu: “Dạ, con hiểu mà, con không để ý đâu mẹ.”
Bà Hạc gật gù, nhìn qua thấy Hạc Tư Đằng kéo môi dưới của Tư Khanh đang ngủ xuống để xem chiếc răng mới nhú, bà đánh nhẹ vào vai anh, thấp giọng mắng: “Làm gì đấy!”
“Con đâu có làm gì đâu.” Hạc Tư Đằng lơ đễnh đáp, bỗng xoay qua Ngữ Hàm đang chơi với ông Hạc bên cạnh, bất ngờ kéo môi con bé để kiểm tra răng mọc hay chưa nhưng vô tình khiến Ngữ Hàm khó chịu nhăn mặt, kết quả anh bị ăn ngay cái đánh từ ông Hạc.
Ông trừng mắt nhìn Hạc Tư Đằng, gằn giọng mắng: “Đau cháu tao!”
Hạc Tư Đằng bày ra bộ dạng chịu đựng, nói bằng tông giọng vừa đủ nghe: “Cháu hư tại ông bà.”
Nói xong Hạc Tư Đằng nhìn qua La Ngữ Tịch ngồi ở ghế đơn gần đó, khẽ nhướng mày ám chỉ: “Chồng hư tại vợ.”
La Ngữ Tịch: “…”