Chương 147
Ngoại truyện 24: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Nếu như Nguyệt Giai dành cho Tô Chân Vũ bao nhiêu nhiệt tình, Tô Chân Vũ cũng dành cho Nguyệt Giai bấy nhiêu chân tình.
Quen biết nhau nửa năm, hẹn hò được một ngày đã tính luôn chuyện kết hôn, vậy mà Tô Chân Vũ lại không có ý từ chối lời đề nghị này của Nguyệt Giai. Nhưng so với cô, anh vẫn phải tính toán cho tương lai, gấp gáp vội vã như cô kẻo lại có ngày hỏng hết chuyện.
Việc đầu tiên sau khi biến Tô Chân Vũ trở thành người đàn ông của mình, Nguyệt Giai chính thức dọn sang ở cùng anh, cuối tuần ra ngoài ăn tối ra mắt cha mẹ anh. Tuy quãng thời gian Nguyệt Giai “theo đuổi” Tô Chân Vũ có hơi vất vả, nhưng từ lúc chính thức yêu đương mọi thứ đối với cô đều trở nên thuận lợi.
Về phía cha mẹ của Nguyệt Giai, sau khi đưa con gái về nước gửi gắm, ông bà tiếp tục trở qua Mỹ lo cho công việc kinh doanh của gia đình. Bản thân Nguyệt Giai đã sớm độc lập, thế nên cha mẹ cô không quá nghiêm trọng vấn đề sống riêng, thi thoảng ông bà vẫn gọi điện cho cô hoặc quản lý để kiểm tra tình hình.
Trước đó Tô Chân Vũ chỉ từng gặp qua mẹ của Nguyệt Giai, màn ra mắt chính thức với tư cách khác của anh với cha mẹ cô là qua videocall. Tuy rằng có lo lắng vì không biết được con gái có gặp đúng người hay không, nhưng ít ra ở nơi xa ông bà vẫn an tâm hơn khi có người yêu thương và bảo vệ Nguyệt Giai.
Vào một tháng sau đó, vừa kết thúc cuộc họp tổng kết cuối tháng xong Tô Chân Vũ đã xin nghỉ phép vào thứ hai, lý do vô cùng hợp lý và thuyết phục: Đi đăng ký kết hôn.
Người có phản ứng mạnh mẽ nhất đối với việc Tô Chân Vũ xin nghỉ để đi đăng ký kết hôn không phải là Hạc Tư Đằng, mà là Jason.
Jason vốn đã muốn kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi Tô Điềm tốt nghiệp mới tính đến chuyện cùng cô lập gia đình, nhưng nay thấy Tô Chân Vũ đánh nhanh thắng nhanh, anh ta cũng trở nên gấp gáp như đang thi đua chạy thành tích.
Cuộc họp cuối tháng kéo dài từ chín giờ sáng đến hơn sáu giờ tối mới xong, lúc Tô Chân Vũ ra về xuống đến dưới sảnh, từ ngoài cửa đã thấp thoáng bóng dáng của Nguyệt Giai.
Do vừa chụp hình xong vội chạy sang công ty kịp lúc Tô Chân Vũ tan làm, Nguyệt Giai vẫn còn để hoa lá cài trên tóc và lớp trang điểm. Từ phía xa nhìn thấy anh, cô hớn hở chạy ào tới, lấy đà nhảy nhào lên người anh.
Ở bên cạnh, Hạc Tư Đằng cùng Jason chỉ biết cười khinh liếc mắt lườm nguýt đôi tình nhân trước mặt. Quả nhiên, cười người hôm trước hôm sau người cười, cách đó không lâu cả hai còn đang cười nhạo Tô Chân Vũ và Nguyệt Giai không có danh phận, quay đi quẩn lại hai kẻ bị cười nhạo lại thành một đôi vô cùng hạnh phúc.
Theo như kế hoạch đã dự định, qua hai ngày nghỉ cuối tuần, đến thứ hai Tô Chân Vũ và Nguyệt Giai sẽ cùng nhau đi đăng ký kết hôn. Nguyệt Giai đã đợi ngày quan trọng suốt cả tháng, nôn nao đến mức cả đêm không ngủ được.
Đêm muộn chủ nhật, dù trời đã khuya nhưng Nguyệt Giai vẫn cực kỳ tỉnh táo, nằm mãi không cách nào chợp mắt, thế nhưng Tô Chân Vũ bên cạnh cô lại ngủ say từ sớm.
Nằm lăn lộn trên giường một hồi, Nguyệt Giai nhích người nằm sát qua chỗ Tô Chân Vũ, lót đầu lên cánh tay anh. Cô nằm nghiêng qua, vòng tay ôm eo, gác chân lên chân anh.
Vài giây bất động trôi qua, Nguyệt Giai cảm thấy vẫn chưa đủ, cô nhướn người dậy kéo cánh tay phía bên kia của Tô Chân Vũ qua gác lên eo mình, sau đó lay anh dậy, hí hửng hỏi: “Anh! Ngày mai chúng ta trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, anh vui không?”
Tô Chân Vũ mơ nhiều hơn tỉnh, nghe Nguyệt Giai hỏi chỉ gật đầu, ậm ừ cho xong. Tâm tình Nguyệt Giai đang vui nên không chấp nhất câu trả lời qua loa của anh, ngược lại vẫn liên tục hỏi những câu trên trời dưới đất.
Đang buồn ngủ lại bị Nguyệt Giai lải nhải không ngừng, Tô Chân Vũ mất kiên nhẫn xoay người cô đối lưng lại với anh, thẳng thừng dùng tay bịt miệng không cho cô nói nữa.
Lại bị Tô Chân Vũ đối xử phũ phàng, Nguyệt Giai lười giận, nẩy mông áp vào hạ thân anh.
Ngay lập tức, Tô Chân Vũ thả tay bịt miệng Nguyệt Giai ra, bất ngờ vỗ chát vào mông cô, theo sau lại là tiếng cười bất lực vang lên: “Không ngủ thì ra góc nằm đi, đừng có phá anh!”
“Em có làm gì đâu, anh đừng có làm ồn giấc ngủ của em.” Nguyệt Giai dùng giọng điệu hống hách đáp trả, miệng thì phủ nhận nhưng mông vẫn liên tục dán vào người Tô Chân Vũ khiêu khích.
Cuối cùng Tô Chân Vũ phải chịu thua trước, anh xoay người Nguyệt Giai lại, trực tiếp hỏi: “Muốn gì?”
Nguyệt Giai không đùa nữa mà rúc trong lòng Tô Chân Vũ, từ tốn cảm nhận hơi ấm độc nhất thuộc về riêng mình. Cô im lặng một hồi, cảm giác nô nức từ khi nào đã pha lẫn thêm sự hồi hộp.
Tô Chân Vũ không hề thúc giục Nguyệt Giai, trong lúc đợi câu trả lời, anh nhẹ nhàng kéo cao chăn lên đắp kín cho cô.
Trước hành động của Tô Chân Vũ, Nguyệt Giai khẽ cong môi cười mãn nguyện, từ từ cất tiếng nói lên nỗi lòng: “Từ lúc quen biết anh, đến lúc thích anh, rồi được ở bên anh, em chưa từng dám đòi hỏi quá nhiều. Nhưng em biết, sau vẻ ngoài vô tâm lạnh lùng đó của anh dành cho em, anh vẫn luôn âm thầm dõi theo, quan tâm, bảo vệ và dung túng cho em.”
Ngừng lại một chút, Nguyệt Giai căng thẳng bộc bạch: “Em không hy vọng có thể trở thành người quan trọng nhất cuộc đời anh, em chỉ muốn được làm người được anh thiên vị trong tình cảm. Bởi vì…”
Nguyệt Giai còn chưa nói dứt câu, Tô Chân Vũ đã nhanh chóng nối với vế sau bằng một câu ngắn gọn ngay chính cô cũng không ngờ tới. Anh không hề đắn đo, thẳng thắn nói: “Anh yêu em.”