Chương 146
Ngoại truyện 23: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Trước đó Nguyệt Giai không hề biết, cái giá để đổi lấy sự chủ động của Tô Chân Vũ đắt như thế nào. Hậu quả trước mắt chính là sau câu nói “nhắc khéo” của anh, cô thật sự đạt được ý nguyện, nhưng sau đó chính bản thân cô lại bị hại cho đến mức không rõ ngủ quên hay ngất đi.
Lúc Nguyệt Giai mở mắt, Tô Chân Vũ vẫn đang quỳ ngồi phía dưới gần cuối giường, còn cô nằm ngửa ở giữa giường, một chân bị anh nhấc lên đè ở bụng. Đầu óc của Nguyệt Giai đang lơ lửng, nơi nhạy cảm đau rát bỗng bị động chạm, giây tiếp theo là cảm giác đau thốn ở bụng dưới.
Tô Chân Vũ chỉ mới “đi vào”, còn chưa kịp động thì Nguyệt Giai đã lắc lư cơ thể trườn ngược lên trên tránh đi. Mặt mày cô nhăn nhó, mệt thở không ra hơi vẫn cố cất giọng khàn đặc nài nỉ: “Em không cần… anh đừng chủ động… nữa…”
Trên da thịt trắng nõn của Nguyệt Giai đầy rẫy những vết đỏ đậm nhạt lớn nhỏ, chiếc eo thon nhỏ, bầu ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở lại tựa như một lời mời gọi.
Một bên khóe môi của Tô Chân Vũ hơi nhếch lên ẩn ý, từ tốn gạt bỏ: “Không được, anh không chủ động em lại tự làm đau bản thân. Thay vào đó, với tư cách là một người bạn trai, anh sẽ giúp em đau trong thỏa mãn.”
“Em không cần nữa đâu… ” Nguyệt Giai òa lên nức nở, hai chân muốn đạp Tô Chân Vũ ra lại không có sức để nhấc lên.
Tô Chân Vũ không chút thương hoa tiếc ngọc, cũng không có ý buông tha dễ dàng cho Nguyệt Giai. Anh vừa cử động nhẹ, bụng cô đã thắt lại, cả cơ thể co cứng như một hành động phản kháng.
Thua thảm hại dưới tay Tô Chân Vũ, Nguyệt Giai dù không muốn giơ cờ trắng đầu hàng trước, tuy nhiên vẫn phải hạ mình chịu thua. Cô mếu máo nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương, bàn tay run rẩy nắm lấy tay anh đang đặt ở eo mình, cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
“Em biết lỗi rồi, sau này em sẽ không tùy tiện như vậy nữa, từ nay trở đi em sẽ không nóng vội nữa, cũng sẽ không tự làm bản thân bị đau nữa…”
Nụ cười nguy hiểm của Tô Chân Vũ dần dịu dàng trở lại, cuối cùng vẫn rộng lòng tha cho Nguyệt Giai. Anh không nhanh không chậm rời giường thu dọn những mớ bừa bộ xung quanh, còn cô nằm yên trên giường lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Giai vốn định đợi Tô Chân Vũ trở về giường cùng đi ngủ, kết quả cô lại ngủ thiếp đi trước, lúc thức dậy lần nữa đã là gần trưa hôm sau. Nguyệt Giai lồm chồm ngồi dậy, cơn đau rát ở hạ thân truyền đến khiến cô cau có mặt mày.
Nhìn quanh khắp phòng chỉ có mỗi một mình Nguyệt Giai, trên người cô mặc áo sơ mi của Tô Chân Vũ, đặc biệt loại vải mềm không trơn như anh vẫn hay mặc đi làm.
Nguyệt Giai chậm chạp bò xuống giường đi rửa mặt, nửa chừng sực nhớ ra ga giường bị bẩn, tiềm thức liền lóe lên ý nghĩ phải chứng minh cho Tô Chân Vũ thấy cô cũng biết nữ công gia chánh.
Rời giường đến bên cửa sổ kéo rèm cho ánh sáng chiếu vào phòng, Nguyệt Giai quay lại định tháo tấm ga giường mang đi giặt thì phát hiện ga giường sạch tinh tươm như đã thay mới.
Chính từ sự quan tâm thầm lặng của Tô Chân Vũ, Nguyệt Giai ở bên cạnh anh luôn cảm nhận được sự tin cậy muốn dựa dẫm. Dù người đàn ông đó đối với cô nhiều lúc lạnh lùng và vô tình, nhưng thực chất tình cảm dành cho cô lại theo một cách rất riêng.
Một lát sau Nguyệt Giai ra khỏi phòng, từ xa nhìn thấy Tô Chân Vũ ngồi ở ghế mải chú tâm vào laptop trên bàn trước mặt, cô nhẹ chân đi tới từ phía sau, bất ngờ ôm chầm lấy cổ anh.
Nào ngờ, Tô Chân Vũ đột nhiên chồm người về trước khiến Nguyệt Giai mất đà, không kịp trở tay cũng bị ngã nhào theo. Cứ tưởng mặt sẽ cắm xuống sàn, đến khi nhận ra mình đang ngồi lọt thỏm trong lòng anh, cô mới dám thở ra.
Nguyệt Giai vừa hé môi định trách Tô Chân Vũ dọa cô thót tim, anh lại nhanh hơn một bước, hàm ý hỏi: “Em quên tối qua hứa gì rồi phải không?”
“Hứa?” Nguyệt Giai lùa ký ức về trong tâm trí, xác định điều anh đang ám chỉ liền vội giải thích: “Em đương nhiên nhớ, em đâu có tự làm bản thân bị đau.”
Dứt lời, Nguyệt Giai đã ném vế sau hứa sẽ không vội vàng đi mất, trực tiếp đề nghị: “Chúng ta kết hôn đi, được không?”
Tô Chân Vũ nghiêm mặt nhìn Nguyệt Giai nhưng cô chẳng chút lo lắng, ngược lại còn vô cùng tự tin đưa ra lý lẽ thuyết phục: “Cái này, cũng không phải là em tùy tiện quyết định, mà là em đang nghĩ cho anh.”
Hàng chân mày của Tô Chân Vũ hơi nhướn lên chờ đợi, Nguyệt Giai điềm nhiên tiếp lời: “Anh xem đi, anh hai mươi mấy tuổi đầu chẳng có bạn gái, tính nết lại khó khăn. Vậy nên em đã suy nghĩ rất nhiều, em chấp nhận hy sinh cuộc đời mình để anh không chết trong cô độc. Có phải em rất tuyệt không? Ha ha ha…”
Tô Chân Vũ dõi mắt theo Nguyệt Giai nhe răng híp mắt cười đắc ý, sau cùng vẫn bị dáng vẻ này của cô chọc cho phì cười theo. Ngẫm lại, lời nói của cô không sai, có lẽ cô gái nhẫn nhịn và chịu được tính tình của anh, chỉ có mỗi Nguyệt Giai.