Chương 145
Ngoại truyện 22: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Âm thanh mở khóa cửa vang lên, ánh sáng ngoài hành lang chiếu thoáng qua hai bóng dáng quấn lấy nhau. Cánh cửa đóng lại, không gian trong nhà chìm trong tối đen, giữa sự yên tĩnh bao trùm lại loáng thoáng những âm thanh mờ ám khe khẽ.
Rõ ràng vóc dáng có sự chênh lệch, thế nhưng Tô Chân Vũ lại bị Nguyệt Giai quật ngã xuống sofa trong phòng khách. Thân thể bị cô đè lên, hai bắp chân bị cổ chân cô quắp lấy, cổ tay cũng bị cô cầm giữ chặt như thể không cho phản kháng.
Bờ môi của Tô Chân Vũ bị hàm răng của Nguyệt Giai cắn đến tê buốt, đầu lưỡi vụng về của cô len lỏi vào miệng anh, cảm giác bị nhột lại lấn át đi cảm giác kích thích.
Bầu không khí đang nóng dần lên bỗng phát ra tiếng cười chịu đựng của Tô Chân Vũ, Nguyệt Giai khựng động tác, trong lòng chợt hoang mang khó hiểu.
“Sao… anh cười?”
Nghe thấy giọng nói thì thầm cẩn trọng của Nguyệt Giai, Tô Chân Vũ không cho cô chút mặt mũi, trực tiếp hỏi thẳng: “Em có thật sự biết hôn không?”
Nguyệt Giai im lặng không trả lời, trôi qua vài giây bỗng trượt từ trên người Tô Chân Vũ ngồi xuống sàn, gấp gáp nói: “Đợi em hai phút, em ôn bài.”
“Sao?” Tô Chân Vũ đưa mắt nhìn Nguyệt Giai mở điện thoại, anh chồm người tới gần sát, phát hiện cô xem video hướng dẫn cách hôn.
Tô Chân Vũ vừa buồn cười vừa bất lực, Nguyệt Giai thật sự rất nghiêm túc trong việc muốn lên giường cùng anh, nghiêm túc đến mức trong điện thoại còn chứa những video hướng dẫn làm chuyện kia.
Cùng lúc đó, Nguyệt Gia vừa chăm chú xem video, vừa lẩm bẩm trong miệng: “Làm đúng rồi mà nhỉ?”
Nụ cười bất đắc dĩ vẫn luôn giữ vững trên môi của Tô Chân Vũ. Anh chợt giơ tay cướp lấy điện thoại trên tay Nguyệt Giai đặt lên bàn trà, sau đó ngồi dậy kéo cô theo.
Tô Chân Vũ ôm Nguyệt Giai theo kiểu bế ngồi đi về hướng phòng ngủ, cô vòng hai ôm cổ anh, nhấn mạnh khẳng định: “Em tiếp thu nhanh lắm, anh nhất định phải tin tưởng em!”
Không có tiếng trả lời, Nguyệt Giai dùng sức ở cánh tay lay vai anh: “Em nói thật đó! Anh tuyệt đối phải tin tưởng em! Anh có nghe không? Em học hỏi giỏi lắm!”
Về phòng, Tô Chân Vũ lấy quần áo đi tắm trước, Nguyệt Giai tranh thủ “ôn tập” thông qua những video lưu sẵn trong máy.
Lát sau, Nguyệt Giai tắm xong trở ra thì Tô Chân Vũ nằm trên giường đã lăn ra ngủ. Tâm trạng đang hào hứng bị anh dập tắt, cô ấm ức phóng lên giường, nắm vai ép anh nằm ngửa ra.
Nguyệt Giai hất chăn ra khỏi người Tô Chân Vũ, ngồi quỳ đè lên giữa hai bắp chân anh. Thế nhưng cho dù bị tác động, anh vẫn nhắm nghiền mắt không phản ứng.
Không đợi được nữa, Nguyệt Giai hít sâu lấy dũng khí, bỏ qua luôn bước mở đầu mà vào phần chính.
Vừa thẳng tay kéo quần của Tô Chân Vũ xuống, “cảnh quang hùng vĩ” đập vào mắt khiến Nguyệt Giai kinh ngạc hốt hoảng, luống cuống xoay người muốn tránh xa.
Nhưng nửa chừng sực nhớ ra mục đích chính, Nguyệt Giai từ từ hít thở sâu lấy lại bình tĩnh quay đầu lại. Cô lén liếc nhìn Tô Chân Vũ, thấy anh vẫn chưa tỉnh mới dám nhìn thẳng xuống hạ thân anh.
Trên gương mặt có phần lo lắng của Nguyệt Giai dần dần tươi tỉnh trở lại, cái mím môi ngại ngùng cũng chuyển sang tủm tỉm ẩn ý.
Nguyệt Giai khẽ cử động tay, những ngón tay chầm chậm tiến đến gần sát chạm lên da thịt của Tô Chân Vũ. Nhưng do có hơi căng thẳng, lúc Nguyệt Giai nắm lấy “em” của Tô Chân Vũ có hơi mạnh tay, vô tình khiến anh giật mình nhướng người dậy.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, Nguyệt Giai như chột dạ mà mắt mở to trừng trừng không chớp.
Cuối cùng, Tô Chân Vũ bị dáng vẻ hiện tại của Nguyệt Giai đánh bại, đành tin tưởng cô một lần.
Thấy Tô Chân Vũ đột nhiên nằm xuống lại, Nguyệt Giai cũng rất nhanh hiểu ra vấn đề.
Có điều, “thứ” Nguyệt Giai cầm trong tay càng lúc càng cứng. Nhận ra đã đến lúc, cô không thèm nghĩ ngợi gì nữa, làm như hướng dẫn đã học thẳng người ngồi lên.
“A!…”
Ngay tức khắc, tiếng hét của Nguyệt Giai vang lên, theo sau là âm thanh rên rỉ đau đớn. Cô nằm vật ra giường, hai chân co quắp vào bụng.
Không riêng mỗi Nguyệt Giai phải tự nếm hậu quả do vội vàng, Tô Chân Vũ cũng bị cô doạ cho ngồi bật dậy.
Vài giọt máu đỏ rơi xuống ga giường màu xám, Tô Chân Vũ bị tình cảnh hỗn loạn làm cho rối cả đầu óc lẫn ruột gan. Anh nhanh chóng chồm tới đỡ Nguyệt Giai dậy, nhưng vì vừa đau vừa xấu hổ, cô lại vùi mặt xuống đệm cắn môi khóc trong im lặng.
Tô Chân Vũ phải dùng sức kéo Nguyệt Giai ngồi lên, lúc ôm được cô trong lòng, nước mắt trên mặt cô đã lem nhem, mắt mũi đều đỏ ửng.
Chứng kiến bộ dạng này của Nguyệt Giai, Tô Chân Vũ cảm thấy bản thân không khác gì vừa ức hiếp cô. Anh cười khổ, nhẹ giọng trách mắng: “Không biết thì đừng giành, em xem tự hại mình ra nông nỗi nào rồi.”
Nhắc đến như chọc trúng chỗ đau của Nguyệt Giai, cô mếu máo oà khóc, lên giọng nghẹn ngào trách ngược: “Đợi anh chủ động thì tới chết em vẫn là ma trinh nữ!”
Tô Chân Vũ vốn không muốn cười trên nỗi đau của Nguyệt Giai, nhưng nghe cô nói xong anh không cách nào nhịn cười được.
Nguyệt Giai đang “quê độ”, bị Tô Chân Vũ cười nhạo càng khó chịu thêm. Cô giận dỗi lườm anh, hai bên khoé môi trễ thấp.
Tô Chân Vũ mỉm cười dịu dàng, vòng tay vẫn ôm chặt lấy Nguyệt Giai, hạ thấp giọng thì thào: “Nếu anh chủ động, em có ổn không?”
“Hửm?”