Chương 141
Ngoại truyện 18: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Hai mươi hai năm cuộc đời, Nguyệt Giai chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có một ngày bản thân rơi vào tình cảnh éo le như hiện tại. Người đàn ông Nguyệt Giai dành tình cảm lại không thích con gái, còn cô lại suýt trở thành kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của người khác.
Nguyệt Giai đứng thất thần tại chỗ, cảm giác như chỉ cần tác động bên ngoài đụng nhẹ một cái cũng có thể khiến cô đổ ngã.
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai Nguyệt Giai, giọng nói khó hiểu của Jason từ phía bên cạnh cô vang lên: “Nguyệt Giai? Cô ở đây làm gì? Sao lại khóc?”
Nghe tiếng gọi, Nguyệt Giai bừng tỉnh trong cơn hoang mang, vội vã dùng bàn tay quệt đi nước mắt từ khi nào đã chảy dài trên gò má.
Cùng lúc này, khi giọng nói của Jason phát lên đã thu hút sự chú ý của Tô Chân Vũ và Hạc Tư Đằng đi phía trước.
Nguyệt Giai cúi thấp đầu, hai tay đang cầm túi đựng trái cây vô thức run lên bần bật. Dường như hiểu được phản ứng của cô, Jason tốt bụng lên tiếng trấn an: “À, cô thăm Chân Vũ sao? Cậu ta chỉ bị trầy xe thôi, thân xác vẫn còn nguyên vẹn.”
“Tôi…” Nguyệt Giai vẫn chưa hết sốc về mối quan hệ giữa Tô Chân Vũ và Hạc Tư Đằng, cảm xúc trong lòng và cả tình cảm dành cho Tô Chân Vũ giờ đây chẳng khác nào hàng ngàn mũi kim quay ngược đầu đâm vào người cô.
Nguyệt Giai không đủ can đảm đối diện với sự thật, càng không đủ tự tin để phủ nhận tình cảm sai lầm của mình. Cô bất ngờ nhét túi trái cây vào Jason, gấp gáp chuyển hướng mũi chân, vội chào tạm biệt: “Làm phiền rồi, tôi xin phép đi trước.”
Dứt lời, Nguyệt Giai lập tức chạy thẳng một đường không dám ngoái đầu. Không chỉ Jason, mà Hạc Tư Đằng và cả Tô Chân Vũ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vài giây yên lặng trôi qua, Hạc Tư Đằng mới chậm rãi xoay đầu nhìn Tô Chân Vũ, tỏ ra mình đầy kinh nghiệm nhắc nhở: “Muốn theo đuổi thì đuổi theo đi.”
Thấy Tô Chân Vũ đứng yên không động, Jason sốt ruột thúc giục: “Phải đó! Đuổi theo nhanh đi, người ta có lòng đến tận nhà, cậu cũng phải biết điều chứ!”
Trước mặt hai người còn lại, Tô Chân Vũ tỏ ra miễn cưỡng đuổi theo. Thế nhưng vừa khuất sau bức tường ngăn của sảnh chung cư và ngoài sân, anh vội vàng phóng ào chạy về hướng cổng.
Mặc dù sự thật đã rành rành, cũng đã tự nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo lại buông bỏ tình cảm không có kết quả, nhưng càng cố ép bản thân từ bỏ, Nguyệt Giai lại không thể khống chế mà bật khóc.
Trước đây Nguyệt Giai vẫn ngây ngô nghĩ rằng, việc yêu đương hẹn hò dễ dàng như trở bàn tay. Bằng chứng sống là khi ở nước ngoài, chỉ cần cô tỏ ra cảm mến một người, người đó sẽ đối xử với cô cực kỳ nhiệt tình.
Nhưng cũng chính vì cho rằng yêu đương dễ dàng, Nguyệt Giai chỉ xem các mối quan hệ kia thân thiết hơn bạn bè một chút, gieo cho họ hy vọng, khi được ngỏ lời lại không đáp trả. Để rồi ở hiện tại, khi nếm trải cảm giác thật lòng thích một người, Nguyệt Giai lại bị nghiệp gây ra lúc trước trả báo.
Ra khỏi khu vực chung cư, Nguyệt Giai đến rìa vỉa hè bắt taxi, mặt mũi đầm đìa nước mắt lôi kéo không ít sự tò mò của những người qua lại trên đường.
Rất nhanh Nguyệt Giai đã bắt được xe, cô không một giây chần chừ mở cửa ghế sau ngồi vào. Thế nhưng sau khi vừa an vị, Nguyệt Giai định đóng cửa thì một bàn tay từ bên ngoài bỗng chặn lấy, giữ chặt cửa xe kéo mở ra.
Trong lúc Nguyệt Giai còn đang ngớ người thì bóng dáng của Tô Chân Vũ thấp thoáng ngay tầm mắt, anh không thèm nói lời nào, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô lôi ngược ra ngoài.
Đứng gọn trên vỉa hè, Nguyệt Giai tròn mắt nhìn chằm chằm vào Tô Chân Vũ. Anh nói lời xin lỗi với tài xế taxi, đợi xe đi khỏi mới xoay người quay lại về hướng vào chung cư, tay vẫn không quên kéo cô theo.
Thật lòng Nguyệt Giai không thể nào hiểu nổi hành động của Tô Chân Vũ. Nếu như không phát hiện ra bí mật kia thì có lẽ ngay giây phút này đây, cô có thể xem như anh cũng quan tâm đến cô.
Đáng tiếc Nguyệt Giai đã nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện, nói không chừng Tô Chân Vũ đuổi theo giữ cô lại vì biết cô đã nắm sự thật đằng sau mối quan hệ bị che giấu của anh và Hạc Tư Đằng.
Không để đôi bên tốn thêm thời gian, Nguyệt Giai ghì chặt đế giày xuống mặt đất, dùng sức ở tay giật ngược lại không cho Tô Chân Vũ tiếp tục kéo đi, thành công khiến anh phải dừng bước.
Dù đã cố nhịn nhưng Nguyệt Giai vẫn không kiềm được cơn nức nở khi đối mặt trực tiếp với Tô Chân Vũ. Có điều, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận hiện thực.
Nguyệt Giai cố lấy lại bình tĩnh, cất giọng nghẹn ngào: “Anh không cần ép, cũng không cần đe dọa. Tôi hứa với anh, chuyện đó tôi sống để bụng, chết mang theo, tuyệt đối không hó hé nửa lời.”
Lần này đến lượt Tô Chân Vũ bị Nguyệt Giai làm cho khó hiểu, ấn đường anh hơi cau lại, dùng tông giọng trung bình hỏi lại: “Chuyện đó là chuyện gì?”
“Anh với Hạc tổng yêu nhau.” Nguyệt Giai theo phản xạ bật ra đáp.
“…” Tô Chân Vũ sững người bất động, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cách nào tiếp nhận được thông tin Nguyệt Giai vừa cung cấp.
Giữa hai chân mày của Tô Chân Vũ càng lúc càng nhíu chặt hơn, anh thấp giọng hỏi tiếp: “Ai nói?”
“Thì…” Nguyệt Giai dứt cơn khóc, thút thít trả lời: “Anh giận Hạc tổng vì tin đồn anh ấy với tôi. Hạc tổng còn nói không có anh sẽ không sống nổi, anh ấy còn mua xe dỗ giận… anh đó.”
Tô Chân Vũ nghiêm túc lắng nghe Nguyệt Giai trình bày. Khi cô nói xong, anh không nhịn được bật cười thành tiếng, thái độ lạnh nhạt ngày thường hoàn toàn bị suy luận của Nguyệt Giai đánh gục.
Trước phản ứng của Tô Chân Vũ, Nguyệt Giai ngơ ngác nhướng mày, mở to mắt chờ đợi lời biện minh từ anh.
Cứ tưởng Tô Chân Vũ cười để che đi sự ngượng ngùng, nào ngờ anh lại khom lưng, ghé sát môi bên tai Nguyệt Giai, khẽ thì thầm: “Theo tôi lên nhà, tôi sẽ cho em biết sự thật.”