Chương 140
Ngoại truyện 17: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Rời khỏi công ty, ngồi trên xe của quản lý về nhà, nước mắt của Nguyệt Giai rơi trong vô thức. Hóa ra, nửa năm trôi qua cuộc sống chứa hình bóng của đối phương, chỉ có một mình Nguyệt Giai để tâm, còn đối với Tô Chân Vũ ngay từ đầu vốn chẳng có ý nghĩa gì.
Quản lý của Nguyệt Giai lái xe, thi thoảng liếc mắt nhìn qua cô ngồi ở ghế phụ. Thấy dáng vẻ mất hồn của Nguyệt Giai, chị không nhịn được lên tiếng: “Chuyện gì cũng có cách giải quyết, em khoan quyết định vội vàng.”
“Em không quyết định vội vàng.” Nguyệt Giai tựa đầu vào mặt kính của cửa sổ xe, không nóng không lạnh đáp: “Ngày trước em không hiểu, rốt cuộc vì sao lại kiên nhẫn đến tận giờ phút này. Giờ thì em hiểu rồi, em kiên nhẫn không phải vì đam mê, mà là vì một người chưa từng đặt em vào tầm mắt.”
Quản lý của Nguyệt Giai có chút ngạc nhiên, thận trọng dò hỏi: “Đừng nói với chị… em có tình cảm với Tô Chân Vũ?”
Nguyệt Giai không trả lời, chỉ cười khẩy một cái. Cô xoay đầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, mở lời nhờ vả: “Chị liên hệ giúp em mở cuộc họp báo trong chiều nay, tính cả số tiền đền bù hợp đồng cho công ty, đoàn phim đang quay và quảng cáo sắp tới. Giải quyết càng sớm càng tốt, em muốn quay về Mỹ.”
“Em nghĩ kỹ rồi sao?”
“Phải.” Nguyệt Giai dứt khoát đáp, lời nói vô tình lộ ra sự bất lực: “Em không còn gì để luyến tiếc nữa.”
Về việc tổ chức buổi họp báo, phía công ty không đồng ý nên quản lý Nguyệt Giai không thể thực hiện. Còn một cách duy nhất, Nguyệt Giai đành phải tự mình lên mạng xã hội viết bài đính chính phủ nhận chuyện liên quan đến Hạc Tư Đằng.
Đối với việc bồi thường hợp đồng, số tiền Nguyệt Giai phải bỏ ra không ít, phải nhờ đến viện trợ của gia đình. Đợi sau này trở về Mỹ tìm công việc khác, cô sẽ kiếm tiền trả lại cha mẹ.
Trong hai ngày ngắn ngủi như Nguyệt Giai đã nói trước, toàn bộ số tiền bồi thường được chuyển đến bên hợp tác. Bản thân cô cũng đã sắp xếp bổ sung giấy tờ xuất cảnh chờ ngày quay trở lại Mỹ.
Ba ngày trôi qua kể từ hôm xảy ra sự việc, quản lý Nguyệt Giai bận rộn chạy đi chạy lại thu xếp công việc giúp cô. Mãi đến chiều tối, lúc mang cơm qua cho Nguyệt Giai, quản lý của cô mới nhớ ra chuyện quan trọng vội kể lại.
“Nghe trong công ty nói Tô Chân Vũ tối qua gặp tai nạn xe.”
Nguyệt Giai đang thả đầu óc mơ mơ màng màng, vừa nghe quản lý nói xong liền giật mình bừng tỉnh đến mức rơi cả đôi đũa trong tay. Cô gấp gáp ngẩng đầu nhìn qua chỗ quản lý ngồi đối diện, căng thẳng hỏi: “Tai nạn… anh ấy có bị thương nặng không?”
Quản lý Nguyệt Giai ậm ừ vài giây dò xét phản ứng của cô, khẽ gật đầu tỏ ra nghiêm trọng: “Theo chị nghe được thì anh ta phải xin nghỉ phép một tuần.”
Sắc mặt Nguyệt Giai sau khi nghe tin dữ liền sa sầm, mặc dù trong lòng vẫn còn để tâm việc Tô Chân Vũ vô tình, nhưng khi nghe anh gặp chuyện, cảm xúc đầu tiên hình thành trong cô lại chính là lo lắng.
Đợi quản lý ra về, Nguyệt Giai cũng nhanh chóng thay quần áo ra ngoài, trên đường đi ghé mua trái cây mang đến nhà Tô Chân Vũ. Trước đây cô từng được một lần bám theo anh về nhà ăn ké, tuy chỉ đến một lần như lại nhớ rõ cả địa chỉ và mật khẩu căn hộ.
Nguyệt Giai cũng đã nghĩ xong lý do để gặp Tô Chân Vũ, dĩ nhiên cô sẽ không thành thật đến mức chưa đánh tự khai vì lo cho anh nên mới viện cớ đến thăm.
Thay vào đó, Nguyệt Giai sẽ lấy nguyên nhân muốn cảm ơn Tô Chân Vũ đã giúp đỡ thời gian qua, đồng thời muốn chào tạm biệt trước khi về Mỹ nên mới đích thân đến gặp anh.
Sau một lúc ngồi taxi cũng đến nơi, Nguyệt Giai xách theo giỏ trái cây, khai báo danh tính ở chỗ bảo vệ xong đi thẳng vào khu chung cư Tô Chân Vũ ở.
Gần tới sảnh chính, từ xa Nguyệt Giai tình cờ bắt gặp Tô Chân Vũ đi cùng Hạc Tư Đằng ở một hướng khác vào sảnh. Chần chừ một hồi, cô vẫn quyết định theo sau, dù gì nếu có mặt người thứ ba cô cũng sẽ đỡ ngại hơn khi phải đối mặt trực tiếp với anh.
Khi khoảng cách dần thu hẹp, Nguyệt Giai vừa định lên tiếng chào hỏi thì hai người đàn ông phía trước vẫn vô tư nói chuyện, không hề phát giác ra sự hiện diện của cô.
Đáng quan tâm nhất, chính là việc Hạc Tư Đằng thân thiết khoác vai Tô Chân Vũ, lời nói ra lại đầy dụng ý: “Cậu đừng giận nữa, cậu cũng biết không có cậu, tôi thật sự không sống nổi. Bị quẹt trầy mỗi đầu xe nghỉ một tuần làm gì chứ, hay mua xe mới cho cậu nhé? Thứ hai làm lại nhé?”
Tô Chân Vũ không hề đẩy tay Hạc Tư Đằng đang khoác vai mình ra, nghe anh nói xong chỉ dứt khoát đáp như đang dỗi: “Không!”
Bước chân Nguyệt Giai vô thức khựng lại, kinh ngạc lẫn hoảng hốt tròn mắt nhìn bóng lưng của hai người đi phía trước.
Nguyệt Giai nhất thời không nghĩ ngợi gì nổi nữa, ngoại trừ suy đoán ra được vì sao Tô Chân Vũ đối với cô luôn lạnh lùng, ra là vì anh không thích con gái. Riêng đối với Hạc Tư Đằng, không chừng vì là con trai độc nhất của gia đình danh tiếng, dù không muốn cũng buộc phải nghe lời cha mẹ, lấy vợ sinh con che mắt thiên hạ.
Tất cả suy ra có nghĩa, Hạc Tư Đằng và Tô Chân Vũ với mối quan hệ tổng giám đốc và thư ký chỉ là bức bình phong, lấy vợ sinh con là giả, chỉ có mối quan hệ tình cảm giữa hai người đàn ông này là thật.
Nguyệt Giai đột nhiên cảm thấy toàn thân chao đảo mất sức, không ngờ có ngày bản thân lại biến thành “nữ phụ đam mỹ”.
Bỗng nhiên Nguyệt Giai lại đích thân phát hiện ra bí mật động trời, giờ đây cô chỉ biết thất thần thốt lên: “Xong rồi, thật sự xong rồi…”