Chương 139
Ngoại truyện 16: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Trên đường đi, vì có hơi men nên Nguyệt Giai ngủ quên từ lúc nào, lúc giật mình tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Phải mất một lúc mơ màng, cô mới xác định được đang nằm trên giường ở nhà mình.
Nguyệt Giai loay hoay ngồi dậy giữa mớ chăn bừa bộn, thân thể còn chưa ngồi vững thì giọng nói của quản lý bên ngoài đã vọng ầm vào.
Thoáng cái, nữ quản lý của Nguyệt Giai hớt hải xông cửa lao vào trong, gấp gáp nói: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Sáng nay báo lớn nhỏ đều đưa tin Hạc tổng bao nuôi nâng đỡ em, phía công ty gọi điện bảo em lên họp gấp.”
Nghe xong Nguyệt Giai vẫn bình thản như thường, chỉ hờ hững gật đầu một cái rồi leo xuống giường vào toilet, hoàn toàn không chút lo lắng.
Gần ba mươi phút sau, Nguyệt Giai cùng quản lý đến nơi. Không khí trong phòng làm việc của Hạc Tư Đằng vô cùng căng thẳng, ngoài anh ra, dĩ nhiên không thể thiếu Tô Chân Vũ.
Sau khi tất cả có mặt đầy đủ, Hạc Tư Đằng ngồi ở ghế đơn chính giữa đầu bàn mới bắt đầu nói vào vấn đề: “Hai người, muốn làm gì, thân mật, thể hiện cũng đừng kéo tôi vào. Chỉ vì chuyện hai người gây ra mà sáng nay vợ tôi không nhìn mặt tôi rồi!”
Càng về sau tông giọng của Hạc Tư Đằng càng cao như bộc phát cơn phẫn nộ, nhưng trái lại, Tô Chân Vũ và Nguyệt Giai vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Hạc Tư Đằng không chút kiên nhẫn để dò xét tâm ý của hai người trước mặt dành cho nhau, anh trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Hai người, tự đính chính mối quan hệ, không có thì phải tạo cho có.”
Hiểu ý Hạc Tư Đằng, đôi môi Nguyệt Giai mấp máy muốn mở lời chấp thuận, nhưng Tô Chân Vũ lại nhanh hơn một bước, lạnh lùng gạt bỏ: “Tôi chỉ làm theo chỉ định của anh, ngoài ra chẳng có gì nữa.”
Cảm xúc trông chờ vừa mới chớm nở trong lòng của Nguyệt Giai lập tức bị lời nói của Tô Chân Vũ dập tắt, cơn thất vọng từ đâu lại xuất hiện vây lấy.
Bên tai Nguyệt Giai vang lên tiếng tranh cãi ồn ào của Tô Chân Vũ và Hạc Tư Đằng, thế nhưng một chữ cô cũng không nghe lọt vào tai.
Ánh mắt Nguyệt Giai có chút thẫn thờ nhìn về phía Tô Chân Vũ ngồi ở phía đối diện. Nhìn thấy thái độ vạch ra ranh giới rõ ràng của anh lúc này, nhớ đến những chuyện đã xảy ra giữa cả hai, cô chợt nhận ra bản thân mình đã ảo tưởng nhiều đến mức nào.
Trong khi tâm trí của Nguyệt Giai vẫn luôn ghi nhớ rõ những việc Tô Chân Vũ đã làm cho mình thì đối với anh, những việc đó dường như chỉ là một nhiệm vụ bất đắc dĩ, không đáng để ghi tâm.
Nguyệt Giai cuối cùng cũng hiểu ra, từ khi cô quay về nước, đến công ty SJ và bước chân vào showbiz, chẳng ai thật lòng quan tâm đến sự tồn tại của cô. Ngay cả một người tưởng chừng lo lắng cho Nguyệt Giai theo kiểu ngoài lạnh trong nóng như Tô Chân Vũ, thực chất cũng là do cô nghĩ nhiều.
Chút ít hy vọng nhỏ nhoi giữa cuộc sống khởi đầu bấp bênh của Nguyệt Giai thoáng chốc đã biến mất. Cô khẽ cười nhạt, đầu óc trống rỗng chen lời vào cuộc nói chuyện ồn ào của hai người đàn ông: “Xin lỗi Hạc tổng.”
Không gian đang ầm ĩ chợt trở nên im lặng, cả Hạc Tư Đằng và Tô Chân Vũ đều đồng loạt nhìn về Nguyệt Giai chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Nguyệt Giai thở dài trong bụng, từng câu từng chữ nói ra đều thiếu tự nhiên: “Tôi không nghĩ, sự xuất hiện của mình lại khiến anh mang tiếng oan nhiều như vậy. Tôi cảm thấy mình không thích hợp trở thành người của showbiz, tôi sẽ giải nghệ, đền bù hợp đồng, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.”
Nói rồi Nguyệt Giai đứng dậy, trước sau đều không nhìn qua Tô Chân Vũ. Cô cúi đầu trước Hạc Tư Đằng, điềm đạm khẳng định: “Tôi sẽ giải thích tin đồn rõ ràng, xin lỗi đã làm mất thời gian của quý công ty thời gian qua. Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép đi trước, số tiền đền bù hợp đồng tôi sẽ giải quyết trong hai ngày.”
Dứt lời, Nguyệt Giai xoay người đi thẳng ra cửa. Đợi người đi khuất, Hạc Tư Đằng mới chuyển động con ngươi qua phía Tô Chân Vũ thăm dò. Mặc dù Tô Chân Vũ không để lộ ra cảm xúc khác thường, nhưng sự dao động trong đáy mắt rõ ràng không giấu được.
Hạc Tư Đằng thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể dựa vào lưng ghế, gác hai cánh tay sang hai bên, vắt chéo chân thảnh thơi, tốt bụng nhắc nhở: “Tôi nói cậu nghe, tôi không phải có thành kiến về mối quan hệ giữa cậu với cô ta, nhưng cậu theo đuổi con gái cũng không nên đốt nhà tôi. Với lại, thái độ đó của cậu, có ngày lãnh hậu quả không khác tôi trước đó đâu.”