Chương 138
Ngoại truyện 15: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Xử lý xong việc của Nguyệt Giai, Tô Chân Vũ quay lại công ty tiếp tục công việc buổi chiều. Lúc đi ngang qua nhóm hậu cần của đoàn phim, những lời bàn tán vô tư về Nguyệt Giai lại truyền đến tai anh.
“Cái cô diễn viên Nguyệt Giai kia, lúc nào cũng lạnh nhạt khó gần, vậy mà người đàn ông đó vừa đến liền trở mặt nũng nịu tỏ ra đáng thương, quả nhiên diễn viên có khác!”
Ngay sau đó, một giọng nói khác chen vào: “Không chừng là người yêu hay người chống lưng đấy, nếu người đàn ông đó không quan trọng thì cô ta lấy lòng làm gì.”
Bước chân Tô Chân Vũ hơi khựng lại, hai khóe môi bất giác cong nhẹ, nhanh chóng bước về phía thang máy trở xuống tầng trệt.
Có lẽ, ngay chính Tô Chân Vũ cũng đã sớm nhận ra sự thay đổi của Nguyệt Giai. Ban đầu tiếp xúc cứ ngỡ Nguyệt Giai là một tiểu thư kiêu ngạo, thực chất lại vô cùng thích tìm cớ làm phiền anh.
Mục đích chính, Nguyệt Giai mới là người rõ nhất.
Bẵng qua mấy hôm được yên ổn, Nguyệt Giai phải tham gia một bữa tiệc rượu nhằm gặp gỡ và làm quen với một số người có máu mặt trong giới showbiz. Dĩ nhiên, Nguyệt Giai bao giờ cũng tính trước đường lui cho bản thân, người có thể bảo vệ cô giữa những cạm bẫy đang giơ tay mời gọi không ai khác ngoài Tô Chân Vũ.
Tuy rằng cấp trên cấp dưới trong công ty SJ đã có luật ngầm để bảo vệ nghệ sĩ quản lý, nhưng những chuyện xây dựng mối quan hệ bên ngoài cũng là cách nhanh chóng thăng tiến sự nghiệp.
Bữa tiệc diễn ra vào tối thứ tư, tại sân thượng của khách sạn lớn trong thành phố, những người tham gia bao gồm các nghệ sĩ từ nhiều lĩnh vực, những người kinh doanh và cả những người đứng sau ống kính có tầm ảnh hưởng lớn.
Bữa tiệc có cả sự tham gia của Hạc Tư Đằng và Jason, dưới tư cách là thư ký, Tô Chân Vũ cũng đi cùng, hợp lý hóa cơ hội để mắt bảo vệ Nguyệt Giai dưới móng vuốt của những gã đại gia săn người đẹp.
Mang danh là tiệc giao lưu, thực chất cũng chỉ là che mắt cho những mối quan hệ có lợi ích được hình thành. Nguyệt Giai là người mới, không mời rượu cũng phải tiếp rượu những kẻ có quyền lực để tránh mất lòng, tránh ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này.
Ở một bàn tiệc nhỏ trong góc gần nơi hướng ra hồ bơi, Hạc Tư Đằng ngoài lúc tiếp chuyện thì dường như chẳng để ý đến xung quanh.
Ngồi chưa được nửa tiếng, Hạc Tư Đằng đã gấp gáp dự định ra về, rượu không uống, cũng không chụp hình cùng người đẹp. Đáng nói hơn nữa, người nổi tiếng phong lưu như Jason cũng không dám quá buông thả như trước.
Nguyên nhân chỉ có một, bị tình yêu còng đầu.
Rõ ràng trên bàn chỉ có ba người, Hạc Tư Đằng lại cố ý nói: “Về trước đây, tôi còn phải phụ vợ dỗ con ngủ.”
Jason nhất định không chịu thua, từ tốn khoe khoang: “Tôi cũng phải về, bạn gái tôi đang chờ cửa.”
Tô Chân Vũ dùng ánh mắt bất mãn lướt qua hai kẻ tự dương tự đắc trước mặt. Hạc Tư Đằng rời bàn trước, Jason tốt bụng vỗ vỗ vai Tô Chân Vũ cổ vũ: “Cố gắng lên nhé, theo đuổi con gái không dễ đâu.”
Sau khi Hạc Tư Đằng và Jason đi khỏi, Tô Chân Vũ lại tìm kiếm vị trí của Nguyệt Giai để mắt tới.
Đúng lúc này, Tô Chân Vũ vừa vặn bắt gặp một nhóm ba bốn người đàn ông trung niên vây lấy Nguyệt Giai ép rượu. Anh không nghĩ ngợi, lập tức đứng dậy bước đến.
Tửu lượng Nguyệt Giai không cao, nhưng ở giữa đám đông, lại bị những thân hình to béo vây lấy, cô có chút hoảng khi không tìm thấy Tô Chân Vũ để cầu cứu.
Nguyệt Giai cứ tưởng sắp biến thành con mồi của những gã săn gái trước mặt thì bất ngờ, một lực mạnh nắm lấy cánh tay cô kéo về sau, dừng lại gọn gẽ trong một vòng tay vững chắc.
Hơi men ít nhiều đã chiếm lấy một phần tỉnh táo của Nguyệt Giai, vậy nên khi ngẩng đầu nhìn thấy người bảo vệ mình là Tô Chân Vũ, cô như kẻ mất trí lớn gan lớn mật để lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
Tô Chân Vũ đứng thẳng lưng sừng sững, nhàn nhạt phá tan ý định của những gã đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mình: “Xin lỗi các vị, công ty có quy định, diễn viên mới trong vòng ba năm đầu hoạt động không được phép dự tiệc tối quá mười giờ. Bây giờ tôi phải đưa nhân viên về công ty báo cáo, thất lễ rồi.”
Dứt lời, Tô Chân Vũ không đợi những người kia trả lời đã lôi Nguyệt Giai đi một mạch.
Suốt lúc từ chỗ bữa tiệc xuống tầng hầm đỗ xe, Nguyệt Giai không rời mắt khỏi Tô Chân Vũ. Với gương mặt chỉ tồn tại hai trạng thái lạnh lùng và khinh thường, khi anh bịa chuyện tạo nên cảm giác vô cùng đáng tin.
Tô Chân Vũ ngồi vào ghế lái, Nguyệt Giai mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Anh không vội khởi động xe, từ tốn nhìn qua cô, cất tiếng hỏi: “Gọi quản lý đến đón chưa?”
Nguyệt Giai cài dây an toàn xong mới ngẩng đầu nhìn lại Tô Chân Vũ, khẽ nở nụ cười ẩn ý: “Lỡ lên xe rồi, anh đưa tôi về đi.”
“Không, ngược đường.” Tô Chân Vũ dứt khoát từ chối.
Nguyệt Giai bĩu môi, buộc miệng nói: “Vậy đưa tôi về nhà anh cũng được.”
Lời Nguyệt Giai vừa nói xong, còn chưa kịp định hình lại thì Tô Chân Vũ đã khởi động xe lái vụt đi.