Chương 137
Ngoại truyện 14: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Một khu vực của trung tâm thương mại được đoàn phim bao thầu để quay liên tục trong vài tiếng, theo thông báo sẽ tạm đóng từ mười hai giờ trưa đến bốn giờ chiều, thế nên toàn bộ những người có mặt bên trong đều là người của đoàn phim.
Lúc Tô Chân Vũ đến nơi mọi người đang nghỉ giải lao, Nguyệt Giai ngồi một góc cùng quản lý và trợ lý. Đáng nói, mặt mũi cô như đang chịu ấm ức, tức giận vẫn phải cam chịu.
Tô Chân Vũ đi thẳng đến chỗ Nguyệt Giai, từ xa đạo diễn nhận ra anh liền nhanh chóng bước qua, hồ hởi chào hỏi: “Thật vinh hạnh quá, không biết Hạc tổng muốn phân phó chuyện gì thế thư ký Tô?”
Đáp lại bộ dạng nịnh bợ của người đối diện, Tô Chân Vũ vẫn đứng thẳng người, hai tay đút túi quần tây, dáng vẻ cao ráo nổi bật giữa đám đông. Anh hờ hững lướt mắt qua những nhóm người ngồi rải rác trên hành lang lầu, rơi vào sự chú ý là một nam diễn viên đang nổi gần đây.
Từ xa, Nguyệt Giai vừa thấy Tô Chân Vũ liền bật dậy nhanh chân chạy đến bên cạnh, bao nhiêu tủi thân bày hết ra trên mặt như thể sợ anh không thấy.
Tô Chân Vũ cúi nhìn Nguyệt Giai, ảm đạm cất tiếng: “Chuyện gì?”
Có Tô Chân Vũ chống lưng, Nguyệt Giai không để ý đến nụ cười gượng gạo của đạo diễn, trực tiếp mách: “Lát nữa sẽ có cảnh hôn với nam chính, anh ta lại cho người đóng thế. Tôi cũng muốn đổi người đóng thế nhưng không được đồng ý…”
Lòng dạ của vị đạo diễn U50 nhấp nhô theo từng cử động trên mặt của Tô Chân Vũ, điều khiến ông ta lo lắng không phải vì anh, mà là vì Hạc Tư Đằng.
Việc Tô Chân Vũ ra mặt cho Nguyệt Giai, đến tận thời điểm hiện tại ai cũng nghĩ anh thay mặt cho sếp. Vì sếp phải bảo vệ danh tiếng, tránh tin đồn ngoại tình nên mới không tiện tự mình bảo vệ Nguyệt Giai.
Có điều, trái với sự bất an của đạo diễn và trông đợi của Nguyệt Giai, Tô Chân Vũ lại không hề bênh vực cô, thậm chí còn thẳng thừng trách mắng: “Chẳng phải tôi từng nói, một diễn viên có thực lực phải làm tròn vai diễn. Hơn nữa, diễn viên đóng thế thì không phải là diễn viên à?”
“Nhưng…” Nguyệt Giai uất nghẹn thốt lên: “Là do anh ta không tôn trọng bạn diễn trước mà!”
Tô Chân Vũ lạnh nhạt quay mặt đi, vô tình nói: “Người nổi tiếng bận rộn, rảnh rỗi để quay những cảnh nhỏ nhặt thế sao? Nếu không diễn được thì rút khỏi đoàn phim đi.”
“Anh!” Nguyệt Giai giương mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào Tô Chân Vũ, vốn muốn anh đến để giúp cô đòi công bằng, kết quả cô lại tự đào hố chôn thân trong tuyệt vọng.
Nguyệt Giai xoay người bỏ về chỗ quản lý và trợ lý đang ngồi, dứt khoát lau sạch nước mắt chỉ mới chảy đến nửa gò má.
Sau khi Nguyệt Giai cách một đoạn xa, Tô Chân Vũ mới nhìn về phía đạo diễn, ẩn ý ám chỉ: “Diễn viên nhỏ thì không phải là diễn viên? Thật thất vọng về mắt nhìn diễn viên chính của đạo diễn. Nếu như thế này thì e là sau này công ty khó mà hợp tác tiếp với ông được.”
“Ôi trời…” Vị đạo diễn khổ tâm ôm trán, ra sức giải thích đầu đuôi.
Một lát sau, mọi người tiếp tục làm việc. Theo như kịch bản, Nguyệt Giai trong vai nữ phụ phản diện được gia đình nam chính gán ghép, cô sẽ hôn nam chính để nữ chính nhìn thấy hiểu lầm và khiến nam chính cảm thấy có lỗi với người yêu.
Giữa lúc cảnh quay được thực hiện, Tô Chân Vũ đứng sau máy quay quan sát. Từ bên trong cửa hàng bước ra, Nguyệt Giai vui vẻ ôm cánh tay nam chính, sau đó như phát hiện nữ chính đứng ở hành lang đối diện nhìn sang, cô sẽ chủ động hôn nam chính.
Khi gần đến đoạn hôn, đạo diễn hô “Cắt”, lúc này nam diễn viên đóng vai chính kia bước ra khỏi khu vực máy quay, người đóng thế cũng bước vào để thực hiện cảnh tiếp theo.
Bất ngờ đột nhiên ập đến với Nguyệt Giai khi Tô Chân Vũ bước đến, cô bất giác lùi bước, hoang mang về thực tại. Tuy anh cùng nam chính cùng mặc sơ mi trắng, nhưng kiểu tóc, góc mặt lại hoàn toàn khác nhau, nếu bảo anh đóng thế căn bản là không phù hợp.
Thế nhưng điều Nguyệt Giai nghĩ ngợi trở thành sự thật, khi đạo diễn hô “Chuẩn bị”, cô buộc bản thân phải nhập vai trở lại.
Nguyệt Giai ngẩng đầu tươi cười như vừa nãy, nhón chân giơ tay ôm lấy cổ Tô Chân Vũ kéo xuống thu hẹp khoảng cách giữa hai khuôn mặt.
Ánh mắt chạm nhau gần trong gang tấc, Nguyệt Giai vẫn chưa nguôi giận muốn tìm cách trả thù. Nghĩ rồi cô vô thức áp môi lên môi Tô Chân Vũ, cánh tay đang ôm cổ anh dùng sức giữ chặt.
Sự vô hồn ở đáy mắt Tô Chân Vũ khẽ tràn ngập cảm xúc, nếu lý trí không vững có lẽ đã sớm ôm lấy Nguyệt Giai, nhấc cơ thể cô lên để hôn cho dễ dàng.
Quay được góc cận của nụ hôn, đạo diễn hô lớn: “Cắt!”
Vài giây trôi qua, không gian bỗng chìm vào im lặng, bởi Tô Chân Vũ và Nguyệt Giai vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
Xung quanh xì xầm bàn bán, vị đạo diễn cũng có chút hoang mang, lần nữa gọi lớn: “Cắt! Cảnh quay hoàn thành!”
Đến lúc này Nguyệt Giai mới giật mình buông Tô Chân Vũ ra, cô giấu sự ngại ngùng trong lòng không để bị phát hiện, lúc đi ra chỗ khác còn cố tình lè lưỡi khiêu khích anh.
Dõi theo bóng dáng đắc ý của Nguyệt Giai, Tô Chân Vũ bất giác bật cười.