Chương 136
Ngoại truyện 13: Tô Chân Vũ x Nguyệt Giai
Kể từ ngày được Tô Điềm “cầu hôn”, hễ mỗi khi có dịp chạm mặt Jason đều mang ra khoe khoang. Vấn đề nằm ở chỗ, Hạc Tư Đằng có vợ con để đáp trả, còn Tô Chân Vũ vẫn trong tình trạng độc thân, vậy nên mỗi lần bàn đến chuyện vợ con, anh luôn chọn cách im lặng.
Cũng đã gần nửa năm kể từ ngày Nguyệt Giai xuất hiện, đồng nghĩa gần nửa năm qua Tô Chân Vũ cũng chưa từng thảnh thơi với cô nàng này. Tất cả cũng vì ba chữ “chịu trách nhiệm” của Hạc Tư Đằng, Tô Chân Vũ nhiều lúc vẫn ngỡ mình có người sếp thứ hai là Nguyệt Giai.
Thời gian đầu bước chân vào nghệ thuật, Nguyệt Giai gặp rất nhiều trở ngại, vai diễn cũng chỉ là vai phụ ít lên hình, lượng người hâm mộ tăng ở mức lẹt đẹt.
Tuy nhiên, Nguyệt Giai là cô gái vô cùng nghiêm túc trong công việc, cũng chưa từng dựa hơi vào mối quan hệ chống lưng của gia đình mà đòi hỏi quá nhiều. Nhưng nếu có, Nguyệt Giai cũng chỉ nhắm vào mỗi Tô Chân Vũ.
Điển hình như, lần đầu tiên Nguyệt Giai nhận được cơ hội tham gia game show lớn nhờ Tô Chân Vũ, thay vì biết ơn, cô lại cố ý xỉa xói: “Tôi còn chưa được nhiều người biết đến, bây giờ tham gia show lớn, không tiếng tăm, nhan sắc lại “đại trà”, người khác chắc chắn sẽ cho rằng tôi dùng cách không trong sạch để đổi lấy sự nổi tiếng.”
Tô Chân Vũ hoàn toàn hiểu ý Nguyệt Giai, thế nhưng một chút hối hận hay tức giận cũng không có, ngược lại còn điềm nhiên đáp trả: “Công ty muốn nâng đỡ, cô muốn tự lực gánh sinh thì tùy, còn đỡ phiền cho tôi sau này.”
“Anh…” Nguyệt Giai trừng mắt, phẫn nộ thốt không nên lời.
Lần khác, trong lúc quay phim, đạo diễn bỗng đề nghị phát sinh diễn cảnh thân mật, Nguyệt Giai không thèm nghĩ ngợi, lập tức gọi điện cho Tô Chân Vũ cầu cứu.
Tuy nhiên, Tô Chân Vũ lại điềm nhiên gạt bỏ: “Đã làm diễn viên có thực lực thì bất cứ vai diễn nào cũng phải làm tròn. Nếu cứ chọn vai tốt thì cô tự bỏ tiền ra mà làm.”
Thời điểm nghe được câu nói ấy của Tô Chân Vũ, Nguyệt Giai không giận, cảm thấy lời anh nói rất đúng, nhưng song song đó là sự tổn thương trong lòng. Bởi cảnh quay phát sinh nằm ngoài thỏa thuận kịch bản, hơn nữa lúc Nguyệt Giai phải hạ giọng xin xỏ anh, tức là cô thật sự cần sự giúp đỡ.
Cứ tưởng phải phó mặc cho tự nhiên, sau khi Nguyệt Giai kết thúc cuộc gọi với Tô Chân Vũ không lâu, đạo diễn bỗng thay đổi ý định, bỏ đi cảnh quay phát sinh kia.
Thậm chí, Nguyệt Giai còn nghe phong phanh người trong đoàn phim bàn tán, đạo diễn chỉ nghe một cuộc điện thoại liên quan đến cô đã vội vã bỏ cảnh quay, chứng tỏ người ở đầu dây bên kia có quyền lực không nhỏ.
Đó là lần thứ hai kể từ hôm xảy ra sự cố ở trong thang máy, Nguyệt Giai cảm nhận được sự tử tế ấm áp đến từ con người lạnh lùng của Tô Chân Vũ.
Có điều, hậu quả đến từ sự tử tế của Tô Chân Vũ không nhỏ, ngay trong ngày hôm đó, trên mạng xã hội lan truyền tin đồn người chống lưng cho Nguyệt Giai lại là Hạc Tư Đằng.
Dĩ nhiên, người đàn ông “mẫu mực” Hạc Tư Đằng không ngồi yên chịu hàm oan. Còn chưa đợi La Ngữ Tịch hỏi tới, Hạc Tư Đằng đã khiển trách Tô Chân Vũ một trận khi dám mạo danh anh để “chịu trách nhiệm” cho Nguyệt Giai.
Bị trừ lương, Tô Chân Vũ không bỏ qua, gửi văn bản bị Hạc Tư Đằng trách phạt qua cho Nguyệt Giai đòi bồi thường số tiền bị trừ.
Tuy biết rằng Tô Chân Vũ không có quyền lực lớn, nhưng những gì anh làm cho Nguyệt Giai đều nghiêm túc nhất. Để bồi thường cho Tô Chân Vũ, Nguyệt Giai mời anh một bữa tạ lỗi, kết quả số tiền thanh toán vượt quá số tiền lương bị trừ của anh.
Quả nhiên, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Ghim thù lại chính là điểm chung giữa Tô Chân Vũ và Nguyệt Giai.
Những ngày tháng sau đó, thi thoảng cả hai vẫn đấu khẩu với nhau, nhưng sự hòa bình đã chiếm nhiều hơn trong khoảng thời gian cả hai tiếp xúc.
Trong lúc Jason đang ba hoa về dự định tổ chức một bữa tiệc cưới linh đình, Hạc Tư Đằng lại muốn tổ chức hôn lễ lại lần nữa thì Tô Chân Vũ từ đầu đến cuối vẫn không góp lời.
Nửa chừng, Jason lại sực nhớ ra một chuyện, quay sang Tô Chân Vũ ngồi trên bàn ăn vẫn chăm chú vào mớ giấy tờ trên tay: “Này, hai hôm trước tôi nghe người quen nói, đạo diễn của bộ phim tiếp theo Nguyệt Giai hợp tác nhắm đến cô ta đấy.”
Động tác lật trang giấy của Tô Chân Vũ hơi khựng lại, dù rất nhanh tỏ ra thản nhiên không quan tâm, nhưng cử chỉ lại lọt vào tầm ngắm của Hạc Tư Đằng và Jason.
Vừa mới nhắc, điện thoại của Tô Chân Vũ liền đổ chuông, người gọi đến lại là Nguyệt Giai.
Ngay khi đường truyền vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Nguyệt Giai: “Đại ca, có người bắt nạt em. Khu C, tầng hai trung tâm thương mại gần công ty.”
Bên đây Tô Chân Vũ còn chưa kịp trả lời thì Nguyệt Giai đã cúp máy. Anh hạ điện thoại xuống, nhìn màn hình tối đen không nhịn được thở dài một hơi, lúc ngẩng đầu lại bắt gặp hai gương mặt hóng hớt đang tập trung về phía mình.
Tô Chân Vũ đặt tập hồ sơ về phía Hạc Tư Đằng, từ tốn đứng dậy, không nhanh không chậm mở lời: “Tôi đi “chịu trách nhiệm”, tầm khoảng một tiếng sẽ về công ty.”
Hạc Tư Đằng không có ý phản đối, thậm chí còn đen tối châm chọc: “Kịp không? Nhanh cũng tùy việc thôi, kẻo người ta lại chê cậu yếu.”
Tô Chân Vũ đen mặt nhìn hai người trên bàn cười xấu xa, không dè chừng đáp: “Tôi dùng đầu để động não, không như vài người treo thân dưới lên mà động dục.”
Hạc Tư Đằng: “…”
Jason: “…”