Chương 135
Ngoại truyện 12: Jason Lạc Cảnh Quân x Tô Điềm
Tại phòng ăn riêng của quán ăn gần nơi đang ở, trong lúc đợi đồ ăn được dọn lên, Tô Điềm ngồi nghiền ngẫm ứng dụng mạng xã hội được tải trong máy.
Bản thân Tô Điềm chưa từng dùng mạng xã hội, vậy nên người động vào máy cô chỉ có thể là Jason. Chỉ là Tô Điềm không ngờ, Jason có thể trơ trẽn hơn cô nghĩ rất nhiều.
Lấy một ví dụ trước mắt, Jason tự tạo tài khoản cho Tô Điềm, sau đó dùng chính tài khoản của cô để tự đăng những dòng trạng thái thổ lộ sến súa.
Bài đăng đầu tiên là lúc hơn ba giờ sáng.
[Xin chào mọi người, tôi là Điềm Điềm, bạn gái của Jason. Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, chúng tôi quyết định công khai mối quan hệ. Tôi nghĩ, đây là cách tôn trọng người hâm mộ của Jason khi không giấu giếm các bạn, hơn nữa đây cũng là cách chúng tôi tôn trọng tình cảm của đối phương. Có thể khi chúng tôi công khai khiến nhiều bạn sẽ thất vọng, nhưng tôi tin bản thân có thể giúp các bạn yêu thương và bảo vệ anh ấy một cách chân thành nhất. Hy vọng sẽ nhận được lời chúc phúc của mọi người. @Jason]
Tài khoản của Jason chia sẻ lại bài viết, còn diễn đạt sướt mướt thêm: [Tôi tin tưởng và yêu cô gái này, người đã cứu rỗi tôi giữa những cảm xúc cằn cỗi của cuộc sống. Tôi không quan tâm mối quan hệ bị phản đối hay ủng hộ, tôi chỉ biết cô gái này thuộc về trái tim tôi @Điềm Lạc]
Lượt tương tác của bài viết rất nhiều, Jason cũng còn chút lương tâm tắt thông báo giúp Tô Điềm. Nhưng ngẫm lại có chút không đúng, khi không Jason lại mạo danh cô bày tỏ tình cảm với anh, đã vậy còn dùng họ của anh đặt nickname cho cô như thể theo họ chồng.
Tô Điềm thở ra một hơi lực bất tòng tâm, tắt màn hình đặt điện thoại sang một bên.
Đồ ăn đã gọi lần lượt được dọn lên, Jason dõi mắt theo Tô Điềm từ đầu đến cuối, mãi cho đến giữa bữa ăn mới lên tiếng: “Điềm Điềm, em nói xem, bây giờ anh là người của em rồi, có phải em nên làm gì đó để chịu trách nhiệm không?”
Đồ ăn vừa mới đến cổ của Tô Điềm lập tức nghẹn lại, cô ho sặc sụa, vội vuốt cổ để đồ ăn trôi xuống.
Vô tình gây ra chuyện ngoài ý muốn, Jason ngồi bên cạnh bị Tô Điềm làm cho hoảng hồn, theo phản xạ vội xoay qua vỗ lưng cho cô.
Khi Tô Điềm bình thường lại, mặt mũi cô đã tái mét, nước mắt giàn giụa ướt đẫm bờ mi. Jason thấy được phản ứng này của Tô Điềm liền không cam tâm, uất ức dùng cánh tay hất nhẹ vào cánh tay cô trách móc: “Em cố ý đúng không?”
“Không có!” Tô Điềm oan ức thốt lên.
Jason hừ lạnh quay mặt đi, từ điệu bộ đến giọng nói đều toát lên sự giận dỗi: “Anh đã tránh né, em lại liên tục tấn công. Đến khi anh mềm lòng hiến dâng thể xác cho em, em đạt được mục đích liền trở mặt bỏ rơi anh.”
“…” Tô Điềm chỉ biết nín lặng trước màn tố cáo sặc mùi vị mờ ám của Jason. Cô có chút mơ hồ dán chặt mắt trên anh, thấp giọng hỏi: “Thật sự… là do em dụ dỗ anh trước sao?”
Jason đanh đá lườm Tô Điềm một cái, gằn giọng hỏi ngược lại: “Ai cứ nhào đến người anh? Ai đòi ngủ với anh? Ai chủ động leo lên giường anh? Ai chui vào người anh lúc anh nằm quay lưng đi?”
Tô Điềm cảm giác như mình sắp cười trong nước mắt, nếu Jason không nói ra, cô không nghĩ bản thân đã làm ra những chuyện không chút tự trọng thế kia.
Có điều nói đi phải nói lại, Tô Điềm vì lo lắng cho sức khoẻ của Jason, thêm nữa tự trách bản thân khiến anh bị cảm nên mới bám dính lấy. Nào ngờ, chỉ vì hành động vô tư của Tô Điềm lại dẫn đến kết quả như hiện tại.
Cô mỉm cười ngượng, thành thật tiết lộ: “Tại anh bệnh nên em mới bám theo, em cũng đâu có âm mưu bậy bạ, tại anh yếu lòng thôi…”
“Ừ, cái gì cũng tại anh, tại anh dễ dụ nên bị em lừa.”
Giọng nói Jason nghe sơ qua tưởng chừng tình cảm nhẹ nhàng nhưng thực chất đầy ý mỉa mai. Tô Điềm cười khổ, bất lực hỏi vào trọng tâm: “Vậy anh muốn em chịu trách nhiệm thế nào?”
Nói đúng ý Jason lập tức vui vẻ ra mặt, bao nhiêu gian tà hiện hết trên mặt vẫn giả vờ tỏ ra khiêm tốn: “Cho em tự quyết định.”
Tô Điềm trầm ngâm suy nghĩ, trái với dáng vẻ nôn nao sốt ruột của Jason, cô bình thản chẳng chút vội vàng.
Ở bên cạnh Jason thời gian đủ gọi là dài, dài đến mức không cần nói nhiều vẫn hiểu ý đối phương. Lần này, Jason đột nhiên đề cập đến chuyện chịu trách nhiệm sau đêm đầu tiên của cả hai, chứng tỏ trong lòng anh đã có dự tính.
Qua một hồi lâu vẫn chưa nghe được đáp án, Jason không đợi nổi nữa, đẩy nhẹ chân Tô Điềm dưới gầm bàn thúc giục.
Tô Điềm bật cười, không nhanh không chậm mở lời ẩn ý: “Chú cũng lớn tuổi rồi nhỉ…”
Jason: “…”
Nhìn vẻ mặt cam chịu của Jason, nụ cười của Tô Điềm càng rạng rỡ hơn, từ tốn nói tiếp: “Nếu như anh muốn cùng em lập gia đình, em sẽ hỏi ý người nhà rồi cho anh danh phận.”
“Hả?” Jason ngơ ngác thốt lên, tựa như niềm vui ập đến quá bất ngờ khiến chính anh cũng không kịp tiếp nhận.
Trước khi nói ra những lời kia, Tô Điềm đã suy nghĩ thấu đáo. Trên đời này, chẳng có gì đáng sợ bằng sinh ly tử biệt, Tô Điềm từng mất đi cha mẹ ruột, cô càng không muốn bỏ lỡ thời gian ở bên người mình thương.
Vả lại, Jason lớn hơn Tô Điềm tận mười tuổi, nếu không lo anh già chết trước thì cũng phải tính cho việc anh đã đến tuổi lập gia đình. Chi bằng Tô Điềm hy sinh kết hôn sớm một chút, kết quả tốt xấu ra sao cũng được, miễn có thể toàn tâm toàn ý cùng người đặc biệt trải qua ngày tháng hạnh phúc.
Jason bỗng nắm bàn tay Tô Điềm áp lên mặt mình, thận trọng đề nghị: “Đánh anh một cái đi, để anh xem đây là mơ hay thật.”
Tô Điềm mỉm cười, thay vì tát Jason một cái theo ý anh muốn, cô lại chọn bóp mũi anh thật chặt, tay còn lại cũng giơ lên bịt miệng anh lại.
Jason bị Tô Điềm làm cho tỉnh táo đầu óc, lúc gỡ được tay cô ra anh thở hồng hộc, đau đớn xoa chiếc mũi ửng đỏ, miệng lải nhải trách: “May là mũi thật, nếu mũi anh sửa thì chắc chắn bị em làm cho hỏng mất rồi.”
Tô Điềm nhếch môi cười, quay về vấn đề chính, cô nhẹ giọng hỏi xác nhận: “Ý anh thế nào?”
Biểu cảm của Jason trong chớp mắt liền nghiêm túc trở lại, anh chợt nghiêng người đến gần Tô Điềm, bất ngờ hôn lên môi cô một cái.
Khoảng cách giữa hai gương mặt gần sát, thậm chí đầu mũi còn chạm vào nhau. Bên dưới bàn, Jason nắm lấy tay Tô Điềm đặt trên đùi mình, ánh mắt ngập tràn sự vui vẻ, thỏ thẻ đáp: “Anh đồng ý!”