Chương 134
Ngoại truyện 11: Jason Lạc Cảnh Quân x Tô Điềm
Cơ thể của Tô Điềm quá mức nhạy cảm, Jason động đến đâu cô liền rùng mình đến đó, thậm chí nhiều lần cô vừa nhột vừa ngứa ngáy mà bật cười khanh khách.
Chỉ mới khởi động, mồ hôi đã bắt đầu đổ rít cả da thịt, tuy nhiên Jason không dám mở chăn ra, sợ rằng Tô Điềm sẽ xấu hổ mà bỏ chạy.
Trước mắt Tô Điềm chỉ là bóng tối, thế nên xúc giác hoạt động mạnh mẽ. Còn đối với Jason, mỗi một giây mỗi hành động đều không dễ dàng.
Khi giới hạn chạm đến, Jason mất kiên nhẫn mà hất tung chăn thẳng tay ném đi. Dưới ánh đèn sáng, những nơi riêng tư được che giấu đều đồng loạt hiện ra.
Tô Điềm hoàn toàn sững sờ trước những điều đang diễn ra, nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, thân hình nóng rực của Jason đã đổ xuống.
Sự ngại ngùng còn chưa kịp kéo tới thì tinh thần của Tô Điềm đã bị Jason làm cho xáo trộn. Muôn vàn cảm xúc khác lạ đều dâng trào chỉ trong một đêm, khiến Tô Điềm dở khóc dở cười theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Tô Điềm không nhớ rõ, cảm giác thân mật thể xác mà Jason mang đến cho cô kéo dài trong bao lâu, bởi cô không hề có một chút ấn tượng nào về thời khắc kết thúc.
Mãi cho đến khi được đánh thức, Tô Điềm vẫn nửa tỉnh nửa mơ chui đầu ra khỏi chăn, đầu tóc rối tung che tầm nhìn.
Jason ngồi ở mép giường, tém những sợi tóc rơi loạn xạ trước mặt Tô Điềm ra sau đầu, nhẹ nhàng gọi: “Này cô bé ơi, mau dậy đi, em ngủ hết một ngày rồi, không đói chút nào sao?”
Tô Điềm nằm bất động trên giường, Jason kéo cô nằm ngửa ra, nghịch ngợm đưa ngón tay đến trước mũi cô kiểm tra. Nhưng bất ngờ, Tô Điềm nắm lấy ngón tay anh bẻ ngược lại trả thù.
Khớp tay Jason hơi đau một chút nhưng không đáng kể so với lực của Tô Điềm. Anh thản nhiên nở nụ cười, từ tốn mở lời đe doạ ngầm: “Em còn sức nhiều nhỉ?”
Tô Điềm lập tức buông tay Jason ra, ghét bỏ lườm anh, hất chăn trùm qua khỏi đầu.
Cùng lúc, điện thoại trong túi quần Jason rung lên, phát hiện là cấp dưới trong công ty. Jason đứng dậy định ra ngoài nghe điện thoại, trước lúc rời khỏi không quên nhắc nhở: “Điềm Điềm, nhanh thay quần áo chúng ta đi ăn, anh đói lắm rồi.”
Nhắc đến Tô Điềm mới để ý bản thân bị bỏ đói đến mức hoa mắt. Cô hất chăn sang một bên rồi nằm yên bất động, bộ quần áo ngủ lúc Jason mặc cho cô vô cùng phẳng phiu, nhưng sau cả ngày vùi mình trong chăn đã trở nên nhăn nhúm.
Nằm nướng một lát, Tô Điềm chậm chạp trở người leo xuống giường.
Thế nhưng, ngay khi chân vừa chạm đất, hạ thân của cô không có sức chống đỡ mà quỳ mọp xuống sàn. Tô Điềm nhất thời không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, bởi cảm giác đau không nhiều bằng cảm giác mất sức.
Hoá ra, cái giá của việc sung sướng quá độ chính cũng là kết quả của quá trình hành hạ thể xác.
Jason nghe điện thoại xong liền quay trở lại phòng, vừa bắt gặp Tô Điềm quỳ gối trên sàn với gương mặt thất thần, anh không kịp suy nghĩ vội lao đến quỳ xuống đối diện cô, hốt hoảng hỏi: “Em sao vậy?”
Tô Điềm thoát khỏi suy nghĩ ngẩn ngơ nhìn qua Jason, lắc đầu đáp: “Không có gì, em chỉ đang nghiền ngẫm về quá khứ tội lỗi đêm qua.”
Jason: “…”
Nói rồi Tô Điềm loạng choạng đứng dậy, Jason cũng nhanh tay nhanh chân đỡ cô.
Trong tích tắc, Jason chỉ vừa mới nghiêng mặt đi, Tô Điềm lại ngã khuỵu chạm gối xuống sàn.
Bàn tay Jason đang đỡ cánh tay Tô Điềm cảm nhận được lực trượt mạnh, anh theo phản xạ ngoái đầu nhìn. Thấy Tô Điềm quỳ dưới chân mình, Jason vội vàng quỳ theo “đáp lễ”.
Cả Tô Điềm lẫn Jason đều hoang mang nhìn nhau, chứng kiến hành động vừa rồi của anh, cô muốn giận cũng không được, bật cười hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Anh…” Nét mặt Jason hiện lên tia khổ sở, cố gượng cười đáp: “Anh sai rồi.”
“Sai chỗ nào?” Tô Điềm khó hiểu hỏi lại.
Jason cười sắp không nổi nữa, mặt mũi vô thức nhăn nhó bất ổn. Tô Điềm có ý nghiêm túc, nhưng vào suy nghĩ của Jason trở thành chất vấn.
Vài giây yên lặng qua đi, Jason không nhớ rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu tội lỗi, trong đầu nghĩ gì chỉ biết nói nấy. Anh mếu máo, tỏ vẻ đáng thương để được xí xóa: “Hôm qua… anh thật sự đã kiềm chế lắm rồi. Anh biết em khó chịu nên đã cố hết sức nhẹ nhàng, còn số lần… là vì anh không dừng được.”
Biểu cảm Tô Điềm sau khi nghe Jason trình bày vẫn vô cùng bình thản, không nhanh không chậm cất lời: “Em đâu có trách chuyện đó, ai mà chẳng biết đàn ông như anh tham lam, nhất là người có quá nhiều người đẹp vây quanh như anh.”
Bỗng nhiên Jason có cảm giác vừa tự đào hố chôn thân. Tránh bị hớ lần nữa, anh dứt khoát giữ im lặng, đứng phắt dậy bế bổng Tô Điềm lên.
Cả hai thay quần áo sửa soạn ra ngoài ăn tối, lúc ra đến cửa Tô Điềm mới sực nhớ đến điện thoại. Trong lúc đợi Jason vào phòng lấy điện thoại giúp, cô ngồi bệt xuống sàn mang giày.
Rất nhanh Jason đã quay lại, Tô Điềm cầm lấy điện thoại mở lên, lúc này mới phát hiện ở ngay màn hình chính xuất hiện một ứng dụng cô chưa từng thấy. Tô Điềm hiếu kỳ nhấp vào xem, giao diện chuyển đến một bài đăng trên mạng xã hội, quan trọng tên người đăng lại là Jason.
Tầm mắt Tô Điềm hạ xuống từ từ, ngoài bức ảnh tự sướng của Jason, bên dưới còn viết kèm thêm dòng chữ ngắn gọn, Jason ghi: [Cách tốt nhất để trị bệnh cảm: Có người yêu. @Điềm Lạc].
Tô Điềm: “…”