Chương 133
Ngoại truyện 10: Jason Lạc Cảnh Quân x Tô Điềm
Jason ngớ người trước lời tuyên bố chắc nịch của Tô Điềm, thế nhưng một chút hy vọng anh cũng không dám, bởi cái kết chỉ có thể xuống sàn nằm.
Đáp lại sự nhiệt tình của Tô Điềm, Jason điềm tĩnh từ chối: “Không cần đâu, em về phòng mình ngủ đi.”
“Nhưng nhỡ nửa đêm anh sốt cao thì sao?” Tô Điềm nhất quyết không thoả thuận, sau đó còn hỏi thêm một câu chí mạng: “Chẳng lẽ anh không muốn ngủ với em?”
Jason lấy hơi lên, nín thở vài giây mới thở ra, dường như bao nhiêu sự kiên nhẫn của anh đều bị Tô Điềm mang ra khiêu khích.
Trước ánh mắt chờ đợi của Tô Điềm, Jason thay đổi thái độ từ bình tĩnh sang sắc lạnh, hạ thấp giọng nói: “Anh muốn ngủ với em, nhưng là ngủ với ý nghĩa khác. Em dám thì leo…”
Jason còn chưa nói hết câu thì Tô Điềm đã leo lên giường anh nằm xuống. Thật lòng Jason không thể xác định được cô quá vô tư hay đang thách thức anh.
Trong người đang không khoẻ cũng không mệt bằng phải suy đoán tâm tư con gái, Jason bất lực không thốt lên được lời nào tiếp theo.
Uống thuốc xong Jason cũng lên giường nằm nghỉ. Dưới chăn vừa mới đắp lên, Tô Điềm kéo cánh tay anh, liên tục thúc giục: “Anh nằm xích vào trong đi.”
Jason miễn cưỡng làm theo lời Tô Điềm, nhưng khoảng cách giữa cả hai quá gần, tránh để lây cảm cho cô, anh đành phải nằm xoay lưng lại.
Yên ổn không được bao lâu, bỗng nhiên Tô Điềm trèo qua người Jason, chui dưới cánh tay anh rúc vào lòng. Cô dùng vẻ mặt hết sức áy náy ngẩng đầu nhìn anh, còn trưng thêm nụ cười xu nịnh.
Giữa hai đầu chân mày Jason nhíu chặt lại, vẻ mặt chẳng chút hào hứng đón nhận sự chủ động của Tô Điềm.
Trái lại, Tô Điềm vẫn không nhận ra ý tứ của Jason mà thành tâm hối lỗi: “Đêm qua… không phải em cố ý đùa giỡn với anh đâu. Chỉ tại lúc đó em… em ngại quá…”
Jason “Ừ” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Nét thất vọng thoáng hiện lên trên gương mặt của Tô Điềm, cô ngập ngừng một hồi, dè dặt hỏi: “Anh giận sao?”
Hiện tại đối với Jason vô cùng buồn ngủ, anh khép hờ mắt, đáp trong vô thức: “Không có.”
Tô Điềm vẫn luôn dõi mắt theo từng phản ứng trên mặt Jason, anh không thể hiện cảm xúc, biểu cảm luôn ở trạng thái không nóng không lạnh.
Chính vì lẽ đó, Tô Điềm vẫn đinh ninh Jason còn để bụng chuyện đêm qua. Trên đời này, làm gì có một người đàn ông trước sự chủ động của bạn gái lại không có phản ứng khác thường?
Ngẫm nghĩ một lúc, Tô Điềm lén lút nhướng cổ hôn lên môi Jason. Anh chưa ngủ sâu, cảm nhận được sự động chạm liền mở mắt. Vừa phát hiện ra tình hình cụ thể lập tức nghiêng đầu tránh đi, cánh tay anh đang gác ngang eo Tô Điềm siết lấy, ôm người cô ném qua bên phía bên trong giường, sau đó trùm chăn qua khỏi đầu.
Bị ném qua một bên, Tô Điềm vừa không cam tâm lại vừa tội lỗi khi thành ý bị Jason gạt bỏ hết lần này đến lần khác.
Tô Điềm buồn bã nằm cuộn người một góc giường, thả tâm trí lơ đễnh tìm cách chuộc lỗi với Jason.
Bỗng nhiên, từ trong đống chăn dày cộm, một bàn tay nam tính nổi gân bỗng thò ra, chộp lấy cổ tay Tô Điềm kéo mạnh.
“A! Đừng!…”
Đột nhiên bị tác động khiến Tô Điềm hoảng loạn quơ tay chân lung tung. Khi bình tĩnh nhìn lại, phía trên mặt cô là hơi nóng phả xuống, không gian xung quanh tối đen bởi tấm chăn dày phủ lên.
Bên tai Tô Điềm truyền đến âm thanh hô hấp khó nhọc, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô dần dần siết chặt. Nhưng rất nhanh, cái siết tay lại buông lỏng, Tô Điềm không kịp nghĩ ngợi, giữ lấy cánh tay đang định buông tay cô ra.
Mặc dù không thể thấy được Jason đang có biểu hiện gì, nhưng ít ra Tô Điềm không cảm thấy xấu hổ trong tình cảnh đang diễn ra.
Hơi thở nóng bỏng kia càng lúc càng gần mặt của Tô Điềm. Khi đầu môi vừa chạm nhau, cô không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh có lấy em không? Hay lên giường rồi lại chia tay?”
Động tác của Jason khựng lại, giọng nói trầm khàn vang lên: “Nếu như anh trở thành người của em, anh còn có quyền tự ý quyết định sao?”
Tiếng cười hưởng ứng của Tô Điềm vang lên khe khẽ, cùng lúc nụ hôn của Jason rơi xuống, nuốt lấy từng âm thanh phát ra khắc sâu vào tế bào.
Do Jason đang sốt, hơi thở của anh đã nóng, da thịt của anh càng nóng hơn. Lòng bàn tay của Jason chạm vào eo dưới áo Tô Điềm, cô bất giác rùng mình, gai ốc cũng nổi lên.
Đôi môi khô khốc vì căng thẳng của Tô Điềm được làm mềm bởi lưỡi Jason lướt qua. Nối tiếp cảm xúc cao trào, khi đầu lưỡi anh len lỏi vào miệng cô, tư vị của riêng anh thoáng chốc mê hoặc toàn bộ dây thần kinh cảm giác của Tô Điềm.
Trong lúc Tô Điềm còn đang chìm đắm trong nụ hôn dụ hoặc Jason mang tới, hàng nút áo ngủ của cô đã bị cởi ra từ khi nào. Bàn tay anh động chạm từng chút một trên cơ thể cô, cuối cùng dừng lại ở “đoá hoa thiếu nữ”.
Nụ hôn của Jason từ tốn di chuyển thấp xuống cằm, rồi đến cổ của Tô Điềm. Nhưng mặc cho anh đang tập trung làm việc trọng đại, cô lại thản nhiên giơ tay áo chùi nước bọt bị anh làm dây ra ở khoé môi.