Chương 132
Ngoại truyện 9: Jason Lạc Cảnh Quân x Tô Điềm
Nếu như hỏi Tô Điềm nụ hôn đầu có cảm giác gì, cô chắc chắn sẽ không trả lời được. Bởi trạng thái của cô khi ấy đã trở nên vô cùng hỗn loạn, ngay cả sự bình tĩnh cũng khó có thể khống chế.
Đôi môi nồng ấm cùng hơi thở mạnh mẽ nóng bỏng của Jason phủ lấy đôi môi run rẩy vì căng thẳng của Tô Điềm. Hai mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào hàng mi khép hờ ngay gần sát.
Trái tim Tô Điềm đập như giã trống, vừa nhanh vừa mạnh mất kiểm soát.
Bất chợt, Jason rời nụ hôn, nắm lấy hai vai Tô Điềm, nghiêm túc hỏi: “Em lạnh lắm sao? Sao run cầm cập lên thế này?”
Máu huyết trong người Tô Điềm chạy rần rần, nghe Jason hỏi xong chỉ muốn bóp cổ anh.
Dưới ánh đèn vàng mập mờ, nét mặt Jason thoắt ẩn thoắt hiện tia nguy hiểm. Anh ghé người đến gần sát người Tô Điềm, cất giọng thì thào mờ ám: “Nếu em lạnh, vậy vào trong chăn cởi quần áo, anh sẽ giúp em ủ ấm.”
Đúng hai giây yên lặng qua đi, tiếng hét giải phóng sự bức bối của Tô Điềm đột ngột vang lên. Jason còn chưa kịp định hình tình huống, chiếc gối nằm đột ngột từ đâu đánh thẳng vào mặt khiến anh ngả ngửa ra sau.
Trong lúc Jason còn đang nằm dài với bộ dạng bất lực, Tô Điềm không nhịn được nữa mà đứng bật dậy, kéo anh lôi xuống giường, kiên quyết xua đuổi: “Hết một phút, anh về phòng đi.”
Jason thả lỏng toàn thân, mặc cho Tô Điềm lôi kéo, anh thản nhiên cất lời: “Sao em có thể lừa tình anh rồi vứt bỏ như thế này được?”
“Ai bảo anh nói mấy câu sến súa làm gì?!” Tô Điềm dứt khoát kéo Jason từ trên giường xuống sàn, rồi từ trong phòng ném ra ngoài cửa.
Đuổi Jason ra khỏi phòng, Tô Điềm khoá cửa trở lại giường, cơn hồi hộp vẫn đeo bám dai dẳng không buông.
Trôi qua một hồi lâu, bên ngoài vẫn vô cùng yên tĩnh, Tô Điềm trong lúc chờ hành động của Jason đã ngủ quên từ lúc nào.
Khi Tô Điềm giật mình thức giấc đã là sáng hôm sau, đồng hồ cũng đã qua tám giờ. Cô rời giường, ra ngoài kiểm tra mới phát hiện Jason không có mặt ở nhà, đoán chừng anh đã đến công ty.
Chợt nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, Tô Điềm xấu hổ muốn đào hố chui thẳng xuống. Trước phản đối sau lại chủ động mời gọi, Tô Điềm vẫn chưa biết bản thân đã lấy sự gan dạ đó từ đâu ra.
Cả ngày quanh quẩn ở nhà, Tô Điềm đã viết cả một kịch bản để học thuộc, mục đích là để khi đối mặt với Jason sẽ nói năng không bị vấp và hành xử tự nhiên nhất có thể.
Buổi chiều Tô Điềm đã nấu một bàn ăn long trọng, chỉ mong Jason hài lòng rồi đồng ý thỏa thuận cùng cô quên đi sự việc đêm qua. Đợi đến hơn bảy giờ tối, Tô Điềm đã đói mốc meo lên vẫn chưa thấy Jason về, cô uể oải nằm nghiêng ngửa ở phòng khách, ánh mắt luôn hướng ra phía cửa chính.
Qua một hồi lâu, tiếng mở khóa chợt vang lên, Tô Điềm theo phản xạ lập tức bật dậy chạy ào ra chào đón. Thế nhưng ngay khi Jason vừa mở cửa, mới thấy mặt cô thì anh đã thẳng tay đẩy cô sang chỗ khác, còn anh lại nghiêng đầu tránh đi.
“Anh đang cảm, đừng đến gần.”
Nghe giọng khàn của Jason, Tô Điềm không cần suy nghĩ cũng biết được sở dĩ Jason bị cảm là do tối qua anh ra ngoài hứng gió, lại còn bị cô vứt trên sàn nhà.
Tô Điềm gấp gáp muốn tới gần kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Jason, thế nhưng anh luôn giơ thẳng tay ngăn không cho cô đến gần. Tô Điềm vừa áy náy vừa nóng cả ruột gan, bước chân vẫn cố tiến về trước, lo lắng hỏi: “Không nghiêm trọng chứ? Chúng ta có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Không sao, lát nữa ăn cơm xong, uống thuốc ngủ một giấc là khỏi.” Jason vừa đáp vừa né xa Tô Điềm ra, đến gần phòng liền tót vào trong không cho cô bám theo.
Cả một buổi tối, Jason càng cố giữ khoảng cách với Tô Điềm để không lây cảm cho cô thì ngược lại, Tô Điềm vẫn luôn cho rằng mình đã làm anh bị cảm nên cứ sấn tới gần mặc cho anh phản đối.
Lần đầu tiên, Jason mới nhìn thấy được sự quyết liệt của Tô Điềm dành cho anh. Nhưng đồng thời, cô cũng lần đầu thấy được Jason né tránh mình.
Ăn cơm tối xong, Jason về phòng nghỉ ngơi. Trong lúc đang loay hoay lấy thuốc uống, trán anh bỗng bị một bàn tay sờ lên.
Jason giật mình lùi bước, khẽ nhíu mày nhìn Tô Điềm đang dí sát mặt bên cạnh: “Đã nói là đừng lại gần anh.”
“Sức đề kháng em tốt thật mà, không lây cảm được đâu.” Tô Điềm kiên nhẫn giải thích, sau đó quay lại vấn đề chính: “Anh đang sốt đó.”
Jason gật đầu cho có lệ, thẳng thừng xua đuổi: “Giờ anh uống thuốc, em về phòng đi.”
Tô Điềm lưỡng lực không nhấc chân, giữa lúc Jason không chút phòng bị, cô đột ngột tuyên bố: “Đêm nay, em muốn ngủ với anh!”