Chương 131
Ngoại truyện 8: Jason Lạc Cảnh Quân x Tô Điềm
Ra khỏi phòng Tô Điềm, Jason mang theo sự dằn vặt ở đáy lòng, không ngừng tự trách bản thân đã có suy nghĩ và hành động vượt quá giới hạn như khi nãy. Anh chỉ lo, việc vừa làm sẽ khiến Tô Điềm có ấn tượng xấu, sẽ khiến cô nghĩ anh là một kẻ hành xử tùy tiện.
Trở về phòng, Jason tắm rửa rồi lên giường nằm, trằn trọc một hồi lâu, anh vẫn không ngủ được vì tức giận việc bản thân đã làm với Tô Điềm.
Rời giường, Jason lấy áo khoác denim mặc vào rồi xuống cửa hàng tiện lợi gần nhà. Mua thuốc lá và vài lon bia, anh ra chỗ bàn ghế trước cửa hàng ngồi xuống, châm thuốc hút.
Kinh nghiệm yêu đương Jason có không nhiều, chủ yếu chỉ là các cuộc tình thoáng qua chóng vánh. Vậy nên, khi bước vào mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, mọi thứ khó khăn hơn những gì Jason đã từng tưởng tượng, thậm chí còn áp lực hơn cả công việc.
Jason rít một hơi thuốc, sau đó vươn tay lấy lon bia trên bàn. Nhưng bỗng nhiên, bóng đen từ phía sau lưng anh đổ về trước che lấp một khoảng sáng.
Sống lưng Jason chợt cứng đờ, anh dè dặt xoay đầu, bắt gặp Tô Điềm đứng khoanh tay trước ngực, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt bằng biểu cảm nghiêm nghị.
Jason cười thành từng tiếng gượng gạo, theo phản xạ vội vứt điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày chà tắt đầu thuốc cháy đỏ.
Hai bên khóe môi Tô Điềm hạ xuống, ấn đường cũng từ từ nhíu lại, Jason cười không nổi vẫn phải cố, vội mở lời lấp liếm: “Trời lạnh quá…”
“Đang là tháng sáu, mùa hè đấy chú.” Tô Điềm cắt ngang, còn cố ý nhấn mạnh giọng.
Jason cười ngượng, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh tưởng đang ở Úc.”
Tô Điềm trừng mắt nhìn Jason, giọng nói lộ rõ sự khó chịu: “Hơn nửa đêm rồi, anh còn định ngồi đó đến sáng sao? Anh không cần ngủ à?”
Jason ngậm ngùi nhặt điếu thuốc dưới đất lên, gom cả bao thuốc cùng túi đựng những lon bia theo. Dù sao Tô Điềm cũng đang giận, Jason tạm thời nên nhường nhịn.
Ngay khi Jason vừa xoay người lại, Tô Điềm bỗng giật lấy thuốc lá và túi đựng bia trên tay anh. Cô đi thẳng đến thùng rác trước cửa hàng vứt bỏ bao thuốc, sau đó vào trong trả bia, chấp nhận bị lỗ nhưng vẫn phải trả đồ lấy tiền lại.
Suốt từ lúc ở cửa hàng tiện lợi trở lên nhà, cả Jason và Tô Điềm đều không ai nói lời nào với nhau, bầu không khí không rõ từ khi nào đã ngượng đi trông thấy.
Vào đến nhà, khi Jason đã lấy hết can đảm để mở lời nhận lỗi thì Tô Điềm lại nhanh hơn, hờ hững nói: “Anh ngủ sớm đi, mai còn đi làm.”
Dứt lời, Tô Điềm trở về phòng đóng cửa, bao nhiêu khí thế vừa hình thành trong Jason lập tức tan biến. Anh thở dài chán nản, chậm chạp quay về phòng mình đánh răng đi ngủ.
Nằm trên giường, Jason cố gắng gác những chuyện đã xảy ra qua một bên để đi ngủ. Chật vật hơn nửa tiếng, đầu óc anh mới có thể thư giãn chìm vào cơn mơ.
Nhưng trôi qua không bao lâu, tiếng rè rè ma sát giữa điện thoại và mặt bàn vang bên tai khiến Jason giật mình thức giấc. Anh nửa tỉnh nửa mê quơ lấy điện thoại bắt máy, cất giọng lè nhè: “Alo…”
Bên kia im lặng vài giây, một giọng nói quen thuộc gấp gáp truyền tới: “Cho anh một phút, nếu không em đổi ý.”
Người bên kia nói xong lập tức cúp máy, Jason gắt ngủ càm ràm: “Ai mà điên vậy chứ…”
Jason ném điện thoại lên mặt tủ đầu giường, trở người ngủ tiếp. Nhưng tiềm thức đột nhiên bừng tỉnh, anh ngồi bật dậy, hai mắt mở to trao tráo vội vàng cầm lấy điện thoại mở lên kiểm tra.
Xác nhận là Tô Điềm vừa đến, nhớ đến lời nói của cô vừa rồi, Jason không kịp nghĩ ngợi ném phăng điện thoại, phóng ào xuống giường lao ra ngoài.
Trong phòng của Tô Điềm, cô nằm rúc trong chăn, hồi hộp đếm nhẩm từng giây. Sự can đảm của cô dành cho Jason chỉ đúng một phút, nếu anh qua không kịp là do anh bỏ lỡ, không phải do cô hẹp hòi với anh.
Nhẩm đến số năm mươi tám, Tô Điềm căng thẳng nhắm mắt, trái tim ở ngực trái đập thình thịch như muốn nhảy tót ra ngoài.
Hai tay nắm chăn của cô siết chặt, thì thào đếm: “Năm mươi chí…”
Tô Điềm còn chưa đếm trọn số, một tiếng “Rầm” lớn vang lên khiến cô giật bắn mình, giây trước giây sau một lực mạnh nhảy lên giường làm rung lắc dữ dội.
Ngay tức khắc, Tô Điềm ngồi phắt dậy, cùng lúc chạm phải ánh mắt Jason đã ngồi sát bên cạnh từ lúc nào. Dưới ánh đèn ngủ, không gian bỗng mờ ám đến kỳ lạ, phút chốc Tô Điềm lại muốn bỏ của chạy lấy người.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ buồn bã áy náy của Jason, Tô Điềm lại cảm thấy mềm lòng. Cô chưa từng nghĩ, một người tưởng chừng đầy mưu kế như anh lại tôn trọng lời nói của cô một cách thật thà.
Tô Điềm nói không muốn, Jason liền dừng lại, không ép uổng, cũng không dụ dỗ.
Ngay lúc này, Jason ngồi nghiêm chỉnh trên giường, không hề táy máy tay chân, dường như vẫn đang chờ Tô Điềm lên tiếng.
Tô Điềm dâng lên cơn xấu hổ, lùi không được mà tiến cũng chẳng xong.
Cả hai cứ im lặng một hồi lâu, cuối cùng chính Tô Điềm không chịu nổi nữa buộc phải mở lời trước: “Sao anh cứ nhìn em làm gì?”
“À… Ờ… Anh…”
Jason ấp úng không thể trả lời. Tô Điềm nóng ruột trước bộ dạng quá mức thành thật và ngoan ngoãn của người đàn ông ngồi trước mặt, bất ngờ nhướng người hôn lên môi anh.
Được Tô Điềm bật đèn xanh, Jason không chút chần chừ vòng tay ôm ngang eo cô kéo sát lại, biến nụ hôn bị động trở thành chủ động.