Chương 130
Ngoại truyện 7: Jason Lạc Cảnh Quân x Tô Điềm
Trong lúc Jason và một số đại diện phụ trách có liên quan trả lời phỏng vấn, Tô Điềm đứng bên trong nhìn ra.
Phía đối diện sân khấu nơi anh ngồi, phóng viên ngồi kín khán phòng, ước tính cũng gần cả trăm người, máy ảnh, máy quay phim hoạt động không ngừng nghỉ.
Có lẽ vì Jason quá giỏi, ngoại hình cũng quá nổi trội, nên nhiều lúc Tô Điềm cảm giác anh xa lạ khó chạm tới. Nhưng cho dù hình ảnh đẹp đẽ kia có xa vời, cô vẫn ý thức được rất rõ, người đàn ông đó đã là bạn trai mình.
Hai ngày tiếp theo, ban ngày xem nghệ sĩ tập dượt, buổi tối đến tham dự sự kiện giao lưu đủ mọi tiết mục, hầu như những ngày Jason bận lo liệu cho công việc cũng đều đưa Tô Điềm đi cùng.
Có điều, Jason thật sự là một người thích ganh đua, mỗi lần cùng Tô Điềm đi chơi luôn chụp hình gửi vào nhóm chat với Hạc Tư Đằng và Tô Chân Vũ để khoe khoang.
Thế nhưng, ngoại trừ Tô Chân Vũ ra, Hạc Tư Đằng cũng nhất quyết không chịu thua, mặc dù không thể ra ngoài bung xõa như Jason, nhưng anh luôn sẵn sàng khoe cảnh hạnh phúc bên vợ con để Jason ghen tỵ nổ mắt.
Chỉ tiếc rằng Tô Điềm còn quá trẻ, Jason không thể vội vã manh động, ít nhất cũng phải đợi cô tốt nghiệp đại học mới có thể tính đến việc kết hôn, sinh con.
Hơn mười một giờ đêm chủ nhật, Jason và Tô Điềm mới ra về sau khi kết thúc sự kiện của ngày cuối. Do đã muộn nên lúc ngồi trên xe, Tô Điềm đã ngủ quên từ lúc nào, khi về tới nơi Jason không đánh thức cô dậy mà nhẹ nhàng bế lên nhà.
Vào trong phòng của Tô Điềm, Jason đặt cô xuống giường, lúc định đứng thẳng người dậy lại bị thứ áp lực vô hình đè ở lưng, không cho cơ thể làm theo suy nghĩ.
Ở khoảng cách gần, Jason nhìn chăm chăm vào gương mặt đang ngủ của Tô Điềm, chính vẻ đẹp mộc mạc này đã khiến anh chú ý ngay lần đầu gặp gỡ. Ngắm nghía một hồi, Jason không tự chủ nuốt khan nước bọt, ý nghĩ trong sạch vừa nãy sớm đã bay mất, ý nghĩ đen tối lại nhen nhóm nảy sinh.
Jason hít sâu thở nhẹ, sau vài giây chần chừ vẫn bị bản tính xấu trỗi dậy xúi giục. Ngay khi Jason vừa hạ thấp đầu, khi sắp chạm được môi vào môi Tô Điềm, một bàn tay bất ngờ chắn ngang, hai mắt cô đột nhiên mở to.
Bị bắt quả tang, Jason đứng yên không động, hai cặp mắt trừng trừng nhìn nhau không ai chịu xuống nước trước.
Một khoảng lặng qua đi, cứ tưởng Jason sẽ bỏ cuộc, nào ngờ anh bỗng giơ tay che mắt Tô Điềm lại, tay kia gỡ tay đang chắn ngang miệng của cô ra, từ tốn hôn xuống.
Tô Điềm: “…”
Không chỉ còn đơn giản là môi chạm môi, Jason hé miệng ngậm lấy cánh môi của Tô Điềm, đầu lưỡi như rắn từ từ chui ra khỏi hang tìm mồi.
Tuy nhiên, khi Tô Điềm vừa cảm nhận được thứ kỳ lạ chạm vào môi mình, cô lập tức đẩy Jason ra, nghiêm trọng nhắc nhở: “Anh có nhớ đã hứa gì không?”
Ánh mắt Jason phủ lên một lớp sương mơ màng, không thèm nghĩ ngợi đã dứt khoát đáp: “Quên hết rồi.”
Tô Điềm: “…”
Không nghe Tô Điềm nói gì nữa, Jason lại tiếp tục cúi người muốn hôn, nhưng cô lại nhanh hơn vội vung tay đá chân đẩy anh ta, lo sợ xua đuổi: “Anh không được làm bậy!”
Jason nhất định không từ bỏ, vẫn hiên ngang đáp: “Em tự nguyện thì anh làm đúng.”
Tô Điềm cật lực lắc đầu phản đối, tuyệt nhiên không chút mềm lòng: “Từ chối! Không tự nguyện! Không đồng ý!”
Cảm xúc nóng bỏng trong Jason rất nhanh bị dập tắt, trông thấy phản ứng của Tô Điềm, anh chợt nhớ đến những cảnh tượng các cô gái bị cưỡng ép để đổi lấy quyền lợi. Khoảnh khắc ấy có đáng thương, có đê hèn, lại có vô vàn kinh tởm.
Đối với Jason, thân thể phái nữ là đóa hoa quý báu, không thể tùy tiện làm vấy bẩn bởi ham muốn ích kỷ của bản thân. Huống chi, Tô Điềm lại là cô gái Jason dành tình cảm đặc biệt, anh càng không thể làm tổn thương cô vì những ý nghĩ tưởng chừng là bình thường của các cặp đôi yêu nhau.
Jason chợt cười ngượng, không nhanh không chậm đứng thẳng người dậy, cất giọng trầm thấp: “Anh đùa thôi, muộn rồi em ngủ đi.”
Nói rồi Jason xoay người ra khỏi phòng, không hề luyến tiếc cũng không ngoái đầu nhìn lại. Tô Điềm trên giường lồm chồm ngồi dậy, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng anh cho đến khi cánh cửa đóng chặt.
Tô Điềm có thể nhận ra được, thứ biểu cảm xuất hiện trên gương mặt Jason vừa rồi không phải thất vọng, cũng không phải giận lẫy, mà là hối hận.