Chương 127
Ngoại truyện 4: Jason Lạc Cảnh Quân x Tô Điềm
Kể từ khi nghe được lời khuyên của La Ngữ Tịch, Tô Điềm vẫn luôn lưu tâm để đưa ra câu trả lời chính xác cho trái tim mình. Có lẽ vì xuất phát điểm tương tự, mang lòng cảm mến một người ở tầng lớp cao hơn, nỗi băn khoăn đang hiện hữu trong Tô Điềm cũng từng là cảm giác La Ngữ Tịch đã trải qua.
Nhưng so với La Ngữ Tịch, Tô Điềm dường như còn ở một tầng lớp thấp hơn. Cô nàng không có sự nghiệp, cũng không có tài năng gì nổi bật, chỉ là có chút may mắn vì mang danh nghĩa em họ La Ngữ Tịch mới được Jason chú ý đến.
Biết rằng tình yêu không phân biệt nhiều điều, nhưng nếu tính cho tương lai phía trước, Tô Điềm không thể không lo xa.
Hai ngày sau tiệc đầy tháng của cặp song sinh nhà Hạc Tư Đằng, cha mẹ Lạc thu xếp trở về nơi họ định cư. Suốt những ngày ở chung, ông bà đối xử với Tô Điềm vô cùng chân tình, cũng chưa từng đề cập đến chuyện liên quan tới Jason.
Nhưng chuyện Tô Điềm không ngờ là khi cô nàng chỉ vừa mới buông bỏ đề phòng, cơn bất an vừa qua đi đó ngay lập tức ập đến một cách bất ngờ.
Buổi tối trước ngày lên máy bay, mẹ Lạc đã hẹn Tô Điềm nói chuyện riêng lúc đêm muộn. Trong phòng khách sáng đèn, từ lúc ngồi xuống cho đến tận mười lăm phút sau, mẹ Lạc vẫn nói lan man đủ thứ chuyện.
Tô Điềm sớm nhanh nhạy nhận ra vấn đề, trực tiếp hỏi thẳng: “Bác gái, bác có chuyện quan trọng muốn nói với con phải không? Bác cứ nói đi ạ, con sẵn sàng tinh thần lắng nghe rồi.”
“Cái con bé này đúng là hiểu chuyện!” Mẹ Lạc vui vẻ vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt trên đùi của Tô Điềm. Nụ cười của bà sau đó trở nên hơi e ngại, từ tốn hỏi: “Không biết… con thấy Cảnh Quân nhà bác thế nào?”
Nét mặt của Tô Điềm phút chốc cứng đờ, trên miệng vẫn phải giữ nụ cười phải phép: “Chú ấy ạ? Chú ấy cái gì cũng tốt…”
Mẹ Lạc khi quan sát và lắng nghe Tô Điềm nói liền nhận ra vấn đề, bà thấp giọng bàn luận: “À, con để ý vấn đề tuổi tác của nó sao? Thật ra tuổi tác chỉ là con số, với lại hai đứa chỉ cách nhau mười tuổi, cũng không phải con số quá lớn. Mà bác khuyên thật lòng, con lấy người hơn nhiều tuổi như vậy mới tốt, bởi người đã trải sự đời sẽ biết cách yêu thương con.”
Đôi môi Tô Điềm hơi mím lại, cô nhìn thẳng vào mắt mẹ Lạc, căng thẳng hỏi: “Bác gái, ý của bác là muốn con… với chú Jason sao ạ?”
Được Tô Điềm nói vào trọng tâm, mẹ Lạc không vòng vo nữa, vội gật đầu thừa nhận: “Phải, bác thật sự mong con có thể đến với Cảnh Quân. Tuy tuổi tác hai đứa có hơi chênh lệch, tính tình có hơi đối lập. Nhưng nếu có một người con gái điềm đạm như con kiềm chế bớt sự tăng động của nó, hai bác ở nơi xa cũng có thể an tâm.”
Nghe đến đây, Tô Điềm không tự chủ cười nhạt, ẩn ý tự cười nhạo bản thân. Bất giác, từ hai mắt đến sóng mũi của cô nàng cay xè, khóe môi cong lên từ lúc nào đã biến thành gượng gạo: “Không phân biệt tuổi tác, tính tình có thể học cách hòa hợp, nhưng khoảng cách tầng lớp thì sao ạ?”
Trông thấy biểu cảm ngỡ ngàng của mẹ Lạc, Tô Điềm vẫn không hối hận khi quyết định nói ra: “Con thật sự rất biết ơn khi chú Jason và cả hai bác đều yêu quý con. Nhưng người con gái nên ở bên cạnh chú ấy không nên là con. Chú ấy đã có tất cả, chỉ thiếu một cô gái xứng đáng với chú ấy về mọi mặt.”
Mẹ Lạc ngồi tựa vào lưng ghế sofa, trầm mặc hướng ánh mắt về phía Tô Điềm. Không gian chợt chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn phát ra tiếng tíc tắc của đồng hồ để bàn.
Phía sau lưng cả hai, cách một đoạn vừa đủ, Jason đứng dựa vào vách tường. Những lời mà Tô Điềm và mẹ Lạc nói với nhau anh đều nghe rất rõ, nhưng cảm giác buồn bực hay trách móc đối với anh đều không tồn tại, tựa như đã sớm đoán được nguyên nhân Tô Điềm lảng tránh tình cảm.
Mi mắt Jason khẽ rũ xuống, đáy mắt sâu thẳm lại hiện lên thâm ý. Hạc Tư Đằng mất hơn hai năm để có một gia đình trọn vẹn với La Ngữ Tịch, quãng thời gian Jason theo đuổi Tô Điềm còn chưa bằng một nửa, không việc gì phải vội bỏ cuộc.
Trôi qua một lúc lâu, mẹ Lạc bỗng ngồi thẳng dậy, dứt khoát chốt lại cuộc nói chuyện với Tô Điềm: “Chuyện tình cảm không thể gượng ép, tùy con quyết định vậy. Nhưng nếu con không đủ tự tin nắm lấy tay Cảnh Quân, hãy cứ để nó nắm lấy tay con.”