Chương 126
Ngoại truyện 3: Jason Lạc Cảnh Quân x Tô Điềm
Trước đây Tô Điềm chỉ nghe La Ngữ Tịch kể lại rằng Hạc Tư Đằng là một kẻ trơ trẽn, lúc ấy cô nàng vẫn chưa hình dung được, rốt cuộc với một gương mặt đẹp đẽ khi trơ trẽn sẽ là biểu hiện gì.
Nhưng ông trời quả chiều lòng người, Tô Điềm muốn biết liền được chiêm ngưỡng ở Jason. Giống như, ngày mới theo đuổi bao nhiêu sự tử tế đều có, sau nhiều lần bị từ chối mức độ mặt dày phải tăng lên, song song đó là sự trơ trẽn mới mong đá động được đến đối phương.
Bữa tiệc đầy tháng của cặp song sinh nhà Hạc Tư Đằng diễn ra vào buổi chiều, khách mời đều là người thân và bạn bè thân thiết.
Vì làm trong ngành có sức ảnh hưởng đến công chúng, Hạc Tư Đằng không muốn con mình bị người khác liên tục dòm ngó đánh giá. Vậy nên, bảo vệ sự riêng tư và an toàn của con là điều anh đặt lên hàng đầu.
Trong suốt bữa tiệc, Tô Điềm vài lần bắt gặp Jason uống rượu như uống nước lã. Không phải ngẫu nhiên Tô Điềm lại để ý những chuyện xảy ra thường tình đó, chỉ là linh cảm mách bảo việc Jason uống rượu, sớm muộn cũng có điềm xấu diễn ra với cô.
Nghĩ đến, Tô Điềm chợt rùng mình, cảnh tượng chẳng mấy trong sáng lần lượt hiện lên trong đầu. Cô vô thức nắm lấy cổ áo sơ mi kéo kín lại, hai chân cũng ngồi khép chặt.
Nhìn qua nhìn lại một hồi, Tô Điềm vừa thoát khỏi suy nghĩ linh tinh về Jason thì phát hiện, cha mẹ anh đang ngồi nói chuyện cùng cha mẹ nuôi của cô. Dù là cách một khoảng xa, Tô Điềm cũng có thể thấy rõ hai bên ông bà đang nói chuyện vui vẻ đến cỡ nào.
Đến tận lúc này, Tô Điềm mới nhận ra những lời La Ngữ Tịch cảnh báo không dư thừa, Jason không thể tự mình “ra tay” với cô, anh liền nhờ sự trợ giúp từ cha mẹ. Người đàn ông này, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ vô hại, thực chất lại đầy mưu kế.
Lúc qua giữa buổi tiệc, trong lúc Tô Điềm bế em bé, Jason trước mặt bao nhiêu người lớn ngang nhiên sờ em bé một cái rồi vuốt lên cánh tay cô, hiển nhiên nói: “Mau xin vía để sau này chúng ta cũng có con sinh đôi.”
Tô Điềm bất lực nghẹn lời, hai chữ “chúng ta” thoát ra khỏi miệng Jason, một chút ngại ngùng cũng chẳng có.
Ngay lúc ấy, Hạc Tư Đằng đứng bên cạnh cũng không bỏ qua, quay sang La Ngữ Tịch mách: “Em xem xem, trên đời này còn có kẻ trơ trẽn hơn anh.”
Jason không chịu thua, ngẩng cao đầu bật lại: “Tôi học từ cậu còn gì?”
Không gian đang yên ả bị tiếng ồn tranh cãi của hai người đàn ông gần ba mươi tuổi đầu phá rối. Mọi người lần lượt bỏ đi, để mặc hai người họ tự đấu khẩu với nhau.
Cùng lúc, Tô Chân Vũ đến trễ, còn chưa kịp nắm bắt được tình hình đang diễn ra đã bị Jason lôi vào cuộc tranh cãi đấu đá.
Jason kéo Tô Chân Vũ đến trước mặt Hạc Tư Đằng, lên giọng ám chỉ: “Đây, cậu ta mới là trơ trẽn nhất. Bảo chịu trách nhiệm với Nguyệt Giai thì đi theo cô ta luôn. Miệng thì chê nhan sắc cô ta đại trà, nhưng hở có phim hay game show lớn liền đến đút lót chỗ tôi.”
Rõ ràng trước đó Hạc Tư Đằng và Jason đang vùi dập nhau, nhưng khi thấy mặt Tô Chân Vũ lại đồng lòng chuyển đối tượng công kích.
Sau khi Jason vừa dứt lời, Hạc Tư Đằng cũng lên tiếng chỉ trích: “Chân Vũ, tôi bảo cậu chịu trách nhiệm là giúp cô ta làm quen công việc chứ không phải theo đuổi cô ta. Suốt mấy tháng nay cậu bám sống bám chết cô ta, đừng nói là bắt chước Jason rồi?”
“Gì chứ?!” Jason giật mình thốt lên.
Tô Chân Vũ: “…”
Ngồi ở một bàn gần đó, nhìn nhóm ba người đàn ông ồn ào, La Ngữ Tịch bất giác xoay qua nhìn Tô Điềm, trông thấy cô nàng vẫn luôn khép kín, nhất là đối với Jason vẫn luôn có sự dè dặt.
Thời gian Tô Điềm ở bên cạnh Jason cũng không ít, thế nhưng cảm xúc cô nàng lại sắt thép hơn La Ngữ Tịch từng nghĩ. Có điều, việc Tô Điềm không mở lòng với Jason cũng có một phần tại La Ngữ Tịch.
Quả thật La Ngữ Tịch đã từng lo xa vì sợ Tô Điềm đã có tuổi thơ thiệt thòi, lại chẳng may bị đùa giỡn tình cảm. Chính vì không hiểu rõ con người thật của Jason khi yêu đương, cô chưa dám tin tưởng giao em gái mình cho anh ta.
Nhưng thời gian đã cho La Ngữ Tịch câu trả lời, tình yêu không trái luân thường đạo lý thì không có lỗi, cũng không thể vô lý cấm cản. Nếu Tô Điềm ở bên cạnh Jason có được hạnh phúc, La Ngữ Tịch sẽ để cô nàng tự làm theo lựa chọn của trái tim.
Suy nghĩ thật kỹ lưỡng, La Ngữ Tịch hạ quyết tâm nói ra, khẽ gọi: “Điềm.”
Tô Điềm nhìn qua cô, mở lời đáp: “Dạ?”
La Ngữ Tịch chần chừ vài giây, thở dài một tiếng mới bắt đầu bàn vào trọng tâm: “Nếu em cũng có tình cảm với Jason, em hãy đón nhận tình cảm của anh ta. Chẳng ai được lựa chọn xuất thân của mình, nhưng người đi cùng cả đời, phải tự bản thân chọn lấy.”