Chương 22 - Chương 22
Hôm nay Lục Phong Hàn khó được khi hưu mộc nghỉ ở nhà, ở thư phòng bận
bịu đến buổi chiều liền nghĩ tới đến đây gặp Chiêu Chiêu một chút, cùng
nàng ăn bữa cơm.
Không nghĩ tới Chiêu Chiêu lại ngủ thiếp đi, hắn cũng không vội, bận rộn đến Thính Vân Viện cũng như thả lỏng, an vị ở
một bên đọc sách.
Kết quả dường như Chiêu Chiêu gặp ác mộng, đang ngủ lại khóc lên, tiếng khóc nghẹn nghẹn, hắn đi qua nhìn, chỉ thấy
trên mặt Chiêu Chiêu đều là nước mắt, mặt mày tinh xảo cũng hồng hồng.
Hắn nghe nói có người sẽ bị gặp ác mộng, liền định đánh thức Chiêu Chiêu,
ai biết hắn vừa nâng tay lên Chiêu Chiêu liền bị doạ tỉnh, sau đó liền
xảy ra một màn vừa rồi.
Lục Phong Hàn có chút kinh ngạc, sao nhìn dáng vẻ Chiêu Chiêu lui về phía sau nửa bước giống như hắn so với ác
mộng còn đáng sợ hơn, hắn có đáng sợ như vậy sao?
Bên trong phòng nhất thời rất yên lặng, một lát sau Chiêu Chiêu mới tỉnh táo lại.
Thật sự là khi vừa từ trong ác mộng tỉnh lại thấy Lục Phong Hàn, Chiêu Chiêu khó tránh nghĩ tới mộng cảnh cuối cùng kia, thái độ và giọng nói Lục
Phong Hàn không thèm để ý, tuy rằng không phải là do hắn làm, nhưng hết
thảy cũng là hắn ngầm đồng ý.
Cho nên Chiêu Chiêu mới có thể bị dọa đến lui về sau nửa bước.
Lục Phong Hàn buông tay xuống: “Sao thế?”
Âm thanh Chiêu Chiêu rất nhẹ: “Không có việc gì, thiếp thân chỉ là bị mơ thấy ác mộng.”
Lục Phong Hàn muốn hỏi Chiêu Chiêu đến cùng là mơ thấy cái gì mà có thể sợ
đến như vậy, tại sao nhìn thấy hắn lại sợ, nhưng hắn thấy bộ dáng đáng
thương của Chiêu Chiêu liền không hỏi nữa: “Bất quá chỉ là ác mộng mà
thôi, đều là giả, chớ để ở trong lòng.”
“Dạ, thiếp thân hiểu,”
Chiêu Chiêu nghĩ lời nói của Lục Phong Hàn cũng đúng, kia bất quá là nội dung cốt truyện trong sách, hiện tại chỉ cần nàng không hành động giống Chiêu Chiêu trong sách hẳn là sẽ không rơi vào kết cục như thế.
Lục Phong Hàn đưa cho Chiêu Chiêu một cái khăn tay: “Được rồi, lau nước mắt đi.”
Chiêu Chiêu sửng sốt: “Ta khóc?” Chờ nàng nâng tay lên mới phát hiện trên mặt đều là nước mắt, nghĩ đến trong mộng nàng trãi qua toàn bộ quá trình
của nguyên chủ, cảm giác nguyên chủ bị đánh gãy chân trong mộng quá chân thật, giống như là thật sự phát sinh trên người mình.
Chiêu Chiêu nhận lấy khăn: “Tạ ơn vương gia,” sau đó lau sạch nước mắt.
Sau đó hai người cùng nhau dùng bữa, Lục Phong Hàn mới về thư phòng.
…
Giờ Thân một khắc, cửa chính Tấn vương phủ mở lớn.
Tấn vương phi Tiết Nguyệt hồi phủ, nô bộc nha hoàn dập đầu đầy đất: “Cung nghênh nương nương hồi phủ.”
Tiếng Tiết Nguyệt dịu dàng: “Tất cả đứng lên đi.”
Sau đó Tiết Nguyệt trực tiếp đi thư phòng, chờ đến cửa thư phòng, Đeo ma ma nhẹ giọng nói: “Nương nương lần này nhớ tuyệt đối nên dịu dàng một
chút, đừng chọc vương gia không vui.”
Tiết Nguyệt hạ thấp lông mi xuống “Ma ma yên tâm đi,” sau đó đi vào trong.
“Thiếp thân gặp qua vương gia, vương gia vạn phúc,” Tiết Nguyệt hành lễ nói.
Lục Phong Hàn có chút giật mình, sau đó mới nhớ tới là Tiết Nguyệt trở về,
thanh âm của hắn lãnh đạm trước sau như một: “Đứng dậy đi.”
“Thiếp thân ở Phổ Ninh Tự cầu phúc nhiều ngày, chưa kịp nghênh đón vương gia
hồi phủ, là lỗi của thiếp thân, hy vọng vương gia ngàn vạn không trách
phạt.”
“Ừ.” Lục Phong Hàn nghĩ nghĩ lại nói, “Vừa trở về, nghỉ
ngơi cho khoẻ đi, không lâu nữa là sinh thần mẫu phi, đừng để xảy ra
chuyện không may.”
Trừ việc đó ra, không nói thêm chuyện khác, giống như là đối với người xa lạ bình thường.
Lục Phong Hàn không khỏi nhớ tới lúc đầu, nói thật, ban đầu khi biết được
phụ hoàng sẽ ban Tiết Nguyệt cho hắn làm vương phi hắn có chút vui vẻ,
Tiết Nguyệt là đích nữ phủ An Quốc công, thân phận cao quý, cũng là tài
nữ có tiếng ở kinh thành, hắn đương nhiên là có chút chờ mong.
Khi đó bệnh không thể nhìn thân thể nữ nhân của hắn còn chưa nghiêm trọng
lắm, cũng nguyện ý cùng Tiết Nguyệt thử một lần, nhưng đêm tân hôn hôm
đó Tiết Nguyệt lại cự tuyệt hắn, nói không rõ ràng.
Lục Phong Hàn là người thông minh, hắn phái thủ hạ đi tra chuyện của Tiết Nguyệt, sau đó mới biết được nguyên lai trong lòng Tiết Nguyệt có người, sau này
càng vì Tiêu tiểu tướng quân chết trận mà thương tâm.
Đáng tiếc
mối hôn sự này chính là thánh chỉ tứ hôn, không đổi ý được, huống chi
phụ thân của Tiết Nguyệt chính là công thần hiển hách của Đại Tề, hắn
cũng không muốn lão nhân gia thương tâm, nếu như thế, để hai bên đều an
ồn, Tiết Nguyệt chỉ cần làm tốt vị trí Tấn vương phi cũng được rồi.
Dù trước khi tới Tiết Nguyệt đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng lúc này thấy
Lục Phong Hàn lạnh lùng như vậy, mặt vẫn không nhịn được đỏ lên.
Nàng đành phải chậm rãi đáp: “Vương gia yên tâm, thiếp thân sẽ không để xảy ra sai lầm.”
Nói xong lời này hai người cũng không còn chuyện gì để nói, Tiết Nguyệt đành phải cáo lui.
Chờ ra khỏi thư phòng, Đeo ma ma không nhịn được nói: “Nương nương ngài nên mềm mại thêm một chút mới đúng.”
Tiết Nguyệt cắn môi: “Ma ma ngài vừa rồi cũng không phải không thấy thái độ
vương gia đối với ta, ” còn không bằng chờ ở Phổ Ninh Tự cho thoải mái.
Nhìn thấy dạng này của Tiết Nguyệt, Đeo ma ma có chút bất đắc dĩ, nàng là bà vú của Tiết Nguyệt mới đứng ở phía Tiết Nguyệt suy nghỉ, kỳ thật Lục
Phong Hàn tâm đủ lớn, việc này là trách nhiệm của nương nương nhà mình,
vương gia lại còn phải cố ý dặn dò, thật không dễ.
Nhưng lời này nàng cũng không tiện mở miệng, chỉ có thể nói bóng nói gió, mong Tiết Nguyệt có thể sớm suy nghĩ cẩn thận.
Đeo ma ma đổi đề tài: “Nương nương, ngài trở về phủ, sáng sớm ngày mai nhóm thiếp thất hậu viện đều sẽ đến đây thỉnh an, ngài tối nay cũng nên
chuẩn bị, đừng xảy ra chuyện không hay.”
Tiết Nguyệt nhẹ gật đầu.
…
Trong Thính Vân Viện, Chiêu Chiêu đang lựa y phục cho ngày mai.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp nữ chính, tất nhiên phải chú ý cẩn thận, cũng
không thể giống nguyên chủ trong sách đối nghịch với nữ chính.
Chọn tới chọn lui, Chiêu Chiêu cuối cùng chọn một bộ y phục màu trắng, trang sức trâm cài cũng chỉ chọn trắng trong thuần khiết, Oanh Nhi sau khi
thấy nàng chọn xong nghi ngờ hỏi: “Chủ tử, như thế này sẽ không quá đơn
giản chứ.”
Thanh Diệp lắc đầu cười: “Chủ tử của chúng ta làm như vậy mới đúng đó.”
Tránh nổi bật thị phi ở trong hậu viện mới an ổn sống sót, lúc trước nàng còn lo lắng Chiêu Chiêu tuổi trẻ được sủng ái sẽ có chút kiêu căng, nhưng
hiện nay nhìn ra được là người có tính toán.
Sáng hôm sau, Chiêu Chiêu đúng hạn đến chính viện.
Nàng ở trên đường đụng phải Quách di nương, hai người vừa lúc cùng đi chính
phòng, lại một lát sau Hàn trắc phi cùng Trang trắc phi mới đến.
Khi Trang trắc phi nhìn thấy Chiêu Chiêu thì trừng mắt liếc một cái, nhưng
không nói gì mà đi đến bên cạnh, hiển nhiên là thời gian trước bị cấm
túc nên Trang trắc phi mới yên tĩnh một chút.
Qua nửa khắc, Đeo ma ma đi ra nói: “Chư vị chủ tử hiện tại vào đi, nương nương đã chuẩn bị xong.”
Hàn trắc phi cùng Trang trắc phi dẫn đầu, Chiêu Chiêu cùng Quách di nương
đi theo phía sau, đoàn người vào phòng trong, sau đó theo cấp bậc lễ
nghĩa hành lễ với Tiết Nguyệt: “Gặp qua vương phi nương nương, nương
nương vạn phúc.”
“Chư vị muội muội nhanh đứng dậy, đều là người trong nhà, không cần đa lễ, ” Tiết Nguyệt nói.
Mọi người đứng lên ngồi ở trên ghế, đến lúc này Chiêu Chiêu mới nhìn rõ mặt Tiết Nguyệt, Tiết Nguyệt sinh ra đã đẹp, mặt mày tiêm uyển, hành động
lại có chút hương vị mỹ nhân yếu đuối, là một mỹ nhân mềm mại, nhìn thấy làm người ta yêu thích cực kỳ.
Chiêu Chiêu thầm nghĩ trách không được trong sách nhiều nam phụ đều thích Tiết Nguyệt như vậy.
Thanh âm Tiết Nguyệt cũng rất uyển chuyển: “Nói đến ta mấy ngày nay vẫn luôn ở Phổ Ninh Tự cầu phúc, đều là dựa vào các vị muội muội hầu hạ vương gia, các vị muội muội cực khổ rồi.”
Lại là một phen lời nói xã giao,
Trang trắc phi không kềm chế được nói: “Vương phi, ngài còn không biết
đâu, vương gia chúng ta trước đó vài ngày mang một muội muội về từ Lạc
Châu, cực kì được vương gia sủng ái.”
Trong lúc nhất thời tất cả
mọi người đều nhìn về phía Chiêu Chiêu, lời này không thể nghi ngờ là
đem Chiêu Chiêu đẩy nơi đầu sóng ngọn gió.
Chiêu Chiêu đành phải kiên trì đứng lên: “Trang trắc phi nói đùa, thiếp thân không dám.”
Lúc này Tiết Nguyệt mới nhìn rõ mặt Chiêu Chiêu, nàng trước đó đã biết Lục
Phong Hàn nạp một phòng thiếp thất vào phủ, nhưng nàng không nghĩ đến
Chiêu Chiêu xinh đẹp như vậy, khuôn mặt dáng vẻ, da thịt đều không thể
xoi mói.
Lại nhìn kỹ một chút, nhan sắc Chiêu Chiêu cực kì đẹp,
lại mặc y phục trắng đơn giản, hiển nhiên là đang hướng nàng yếu thế,
Tiết Nguyệt lại không phải là một người ngu, tất nhiên nàng biết Trang
trắc phi đang châm ngòi li gián, đương nhiên không để Trang trắc phi như ý: “Đều là hầu hạ vương gia, có thể làm vương gia thoải mái đó là công
lao lớn nhất.”
Lời này làm cho Trang trắc phi tức giận muốn té
ngửa, nhưng nàng lại không dám tranh luận với Tiết Nguyệt, dù sao Tiết
Nguyệt là vương phi, đành phải đem lời nói nuốt trở về.
Nói chuyện thêm một lúc, mọi người mới tản ra.
Khi trở lại Thính Vân Viện, Chiêu Chiêu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem
ra nàng đã làm đúng, việc hôm nay chính là một mở đầu tốt, về sau phải
càng thêm cẩn thận điệu thấp mới được.
Chiêu Chiêu cảm thấy rất
mệt, trước giờ có Trang trắc phi cùng Hàn trắc phi ngáng chân nàng, lúc
này còn phải lo lắng có chọc Tiết Nguyệt không vui hay không, ở đây sống quá khó khắn, khi nào nàng mới có khả năng sống tự do tự tại a.
Nghĩ đến đây Chiêu Chiêu ngồi thẳng người, nàng chợt nhớ tới một tình tiết nội dung trong sách!
Trong sách sau khi Lục Phong Hàn leo lên ngôi vị hoàng đế liền phân phát hậu
cung, chỉ chừa một mình Tiết Nguyệt, những hậu phi bị phân phát tất cả
đều được cho xuất cung, Chiêu Chiêu nghĩ chỉ cần nàng thành thật đợi,
đến khi đó nhất định cũng sẽ được thả ra.
Nàng không nhớ được
thời gian cụ thể, nhưng dù sao cũng chỉ năm sáu năm nữa thôi, lúc ấy
nàng cũng mới hơn hai mươi mà thôi, đến lúc đó nàng có thể làm chút ít
buôn bán, thời gian lâu dài nói không chừng còn có thể gặp được người
khác sau đó thành thân sinh con.
Quả thực là quá tốt, nhân sinh đều có hi vọng!
Lúc Lục Phong Hàn tới đây liền phát hiện Chiêu Chiêu đắc ý, nhìn thấy dáng
vẻ rất vui vẻ, hắn ngồi xuống hỏi Chiêu Chiêu: “Có chuyện gì vui vẻ
thế?”
Chiêu Chiêu nhếch lên khóe môi: “Là có việc tốt cực kỳ vui vẻ.”
“Nói ta nghe một chút,” Lục Phong Hàn nói.
Chiêu Chiêu cười môi mắt cong cong: “Hiện tại vẫn không thể nói cho ngài.”