Chương 21 - Chương 21
Hàn trắc phi đương nhiên không muốn Tiết Nguyệt trở về.
Chờ vương phi quay lại, quyền quản gia sợ là cũng phải giao ra, nàng đau khổ tính toán bấy lâu nay, nàng hận chỉ muốn Tiết Nguyệt vĩnh viễn không trở
lại.
Nhưng nếu Tiết Nguyệt dù sao cũng sẽ trở về, không bằng nàng tự mình mở miệng nói với Lục Phong Hàn sẽ đón Tiết Nguyệt về, như vậy
ngược lại nàng sẽ là người rộng lượng hiểu chuyện.
Hàn trắc phi
mở to mắt, nàng hời hợt uống một ngụm trà: “Tử Tô, chiều nay chúng ta đi thư phòng gặp vương gia, đã đến lúc cần đón vương phi trở về.”
Tử Tô rất thông minh, nàng nghĩ một chút đã thông suốt nội tình trong đó,
nhưng nàng vẫn còn chút lo lắng: “Đến khi đó, quyền quản gia của nương
nương sợ là sẽ không giữ được.” nào có chuyện vương phi ở trong phủ,
trắc phi lại chưởng quản việc bếp núc.
Hàn trắc phi cong môi cười một tiếng: “Ngươi quên tính tình của vương phi chúng ta à, nàng ta luôn không hợp với vương gia, tâm tư cũng không ở trên người vương gia, lại
luôn làm chuyện tự tìm đường chết như vậy, vị trí vương phi sợ là không
giữ được lâu đâu,” nàng nhìn ánh nến đung đưa, “Cho nên nói, nếu quyền
quản gia bị lấy đi, cũng chỉ là tạm thời thôi.”
Theo Hàn trắc phi, Tiết Nguyệt là người vụng về đến cực điểm, một con bài tốt ở trong tay như vậy mà có thể để thành ra thế này.
Tử Tô thầm nghĩ cũng đúng, vương phi không biết sao lại hồ đồ như thế,
không giống như chủ mẫu một phủ, đối vương gia đối vương phủ cũng không
để tâm chút nào, nếu cứ như thế mãi, vương gia không chừng sẽ phế bỏ
vương phi.
“Vậy nô tỳ phải đi chuẩn bị ngay y phục cho nương nương, ” Tử Tô cười nói.
Đợi đến hôm sau, Lục Phong Hàn hạ triều một lát, Hàn trắc phi liền đến thư
phòng cầu kiến, người của Hàn trắc phi thường xuyên đến bẩm báo sự việc
trong phủ, cho nên đám thủ vệ cũng không ngăn cản, trực tiếp cho vào.
Sau khi nói vài chuyện trong phủ, Hàn trắc phi mới nhắc tới sinh thần của
Đức phi: “Vương gia, qua ít ngày nữa chính là sinh thần của mẫu phi, các tỷ muội trong phủ đều nên chuẩn bị tốt lễ vật mới phải, tuy nói nương
nương không để ý bọn tiểu bối chúng ta tặng cái gì, nhưng việc này thể
hiện tâm ý với mẫu phi.”
Lục Phong Hàn nghe vậy gật đầu.
Nói chuyện, Hàn trắc phi thoáng có chút do dự: “Vương gia, theo như lệ cũ
năm ngoái, cả nhà đều nên đi bái kiến nương nương mới phải, nhưng trước
mắt Trang trắc phi bị cấm túc, vương phi ở Phổ Ninh Tự cầu phúc, nếu như sinh thần hôm ấy không đến đủ người,… như thế nào giải thích với
nương nương?”
Lục Phong Hàn tất nhiên là biết tính tình mẫu thân hắn, rất cứng rắn, nếu
bà ấy biết được sóng gió trong phủ, khó tránh khỏi chọc đến chuyện phiền toái.”
Hắn suy nghĩ một lát: “Nếu như thế, bỏ lệnh cấm túc Trang thị.”
Hàn trắc phi đồng ý, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Vậy chổ vương phi…”
Lục Phong Hàn không ngẩng đầu nói: “Theo chủ ý của ngươi xử lý đi, phái người đón vương phi về đây “.
Nghe giọng Lục Phong Hàn không hề để ý, trong lòng Hàn trắc phi cao hứng
không thôi: “Vâng, vậy thiếp thân cáo lui trước, không quấy rầy vương
gia.”
Chờ ra khỏi thư phòng, khoé miệng Hàn trắc phi nhịn không
được nhếch lên, nàng ngóng trông sau khi Tiết Nguyệt trở về nếu còn tìm
đường chết như trước, đến lúc đó chính là cơ hội của nàng.
Còn không đợi nàng lại cao hứng lâu một chút, nửa đường liền đụng phải Chiêu Chiêu.
Con đường này thông đến thư phòng, rõ ràng chính là đi thư phòng, mắt Hàn
trắc phi trên dưới quan sát Chiêu Chiêu, sau đó mới cười nói: “Chiêu
Chiêu muội muội đây là đi tìm vương gia?”
Trong lòng Hàn trắc phi rất hận, nàng nghĩ Chiêu Chiêu thật không hổ là một hồ ly tinh có thủ
đoạn, lúc này không chờ được mà mang canh đến đây.
Chiêu Chiêu hành lễ: “Gặp qua trắc phi nương nương, ” sau đó mới đáp lời, “Vâng, thiếp thân đi đưa canh cho vương gia.”
“Mấy ngày nay vương gia hàng đêm đều ở trong phòng Chiêu Chiêu muội muội, có thể nói là độc sủng, ” Hàn trắc phi âm dương quái khí nói.
Trong lòng Chiêu Chiêu biết Hàn trắc phi tức giận, nhưng cũng không phải nàng bảo Lục Phong Hàn đến chổ của mình, nàng đành phải cúi đầu: “Chiêu
Chiêu không dám nhận.”
Thấy bộ dạng này của Chiêu Chiêu, Hàn trắc phi càng tức giận, “Đúng rồi, mấy ngày nữa vương phi sẽ trở về, đến lúc đó muội muội cũng đừng quên kính trà cho vương phi,” nói xong liền đi.
Chiêu Chiêu lại sững sờ tại chỗ, vương phi sắp trở về?
Mấy ngày nay nàng quên mất việc này, khi Hàn trắc phi vừa nhắc tới, Chiêu
Chiêu mới nhớ tới nàng sống ở trong một quyển sách, trong sách nàng có
kết cục thê thảm!
Thấy Chiêu Chiêu đột nhiên thay đổi sắc mặt, Thanh Diệp nói: “Chủ tử yên tâm, vương phi tính tình tốt, sẽ không làm khó người.”
Chiêu Chiêu cũng không cẩn thận nghe Thanh Diệp nói gì, chỉ gật đầu qua loa,
sau đó không yên lòng đi đưa canh cho Lục Phong Hàn, Lục Phong Hàn tinh
mắt phát hiện sắc mặt Chiêu Chiêu không đúng, “Sao thế?”
Chiêu Chiêu lắc đầu: “Không có gì, thiếp thân đang nghĩ nên chuẩn bị quà gì cho nương nương?” Nàng qua loa viện lý do.
“Không cần quá quý trọng, chỉ cần có lòng liền được, ” Lục Phong Hàn nói, hắn
nghĩ Chiêu Chiêu có chút lo lắng cũng là bình thường, dù sao trước giờ
cũng chưa từng vào cung.
Chiêu Chiêu gật gật đầu, kỳ thật nàng biết Đức phi nương nương chắc chắn sẽ
không để ý một tiểu thiếp thất như nàng, nàng đi cũng chính là góp cho
đủ mặt, lễ vật chỉ cần không có sai lầm là được, nàng là đang lo lắng
việc vương phi trở về.
Lại nói chuyện một lúc, Chiêu Chiêu mới lui ra.
…
Phổ Ninh Tự.
Nhóm nha hoan bà tử đang thu dọn đồ dùng cần thiết để hồi phủ, mà Tấn vương
phi Tiết Nguyệt đang ngồi bên cạnh, không quan tâm chút nào.
Đeo ma ma thấy thế thở dài, sau đó đi qua khuyên nhủ: “Cô nương, ngày mai
phải trở về vương phủ, người sao lại rầu rĩ không vui, như vậy vương gia nhìn thấy sẽ mất hứng.”
Tiết Nguyệt cười khổ: “Ma ma, ngài cũng không phải không biết ta vốn không muốn gả cho Lục Phong Hàn,” nàng đối với Tấn vương phủ này hết thảy đều không quan tâm.
Đeo ma ma
thấp giọng nói: “Cô nương, Tiêu tiểu tướng quân đã chết trận sa trường,
ngài cứ nhớ mãi ngài ấy cũng không được gì, không bằng hãy cố gắng sống
tốt.”
“Ma ma, đừng nói nữa,” trong mắt Tiết Nguyệt nước mắt dâng lên.
Năm đó nàng một lòng quý mến Tiêu tiểu tướng quân, lại không ngờ một đạo
thánh chỉ tứ hôn nàng cùng Lục Phong Hàn ban xuống, hoàng mệnh khó trái, Tiết Nguyệt đành phải gả cho Lục Phong Hàn, tại đêm tân hôn hôm đó nàng liền cự tuyệt Lục Phong Hàn, cho đến sau này Tiêu tiểu tướng quân ngoài ý muốn chết trận, nàng lúc này mới trốn tránh ở Phổ Ninh Tự.
Đeo ma ma càng thêm kiên nhẫn khuyên Tiết Nguyệt: “Cô nương, quá khứ chỉ là quá khứ, hiện tại ngài là Tấn vương phi, vương gia mới là trời của
ngài, ngài nên quan tâm vương gia mới phải, hơn nữa, nếu ngài vẫn luôn
như thế, vị trí vương phi này còn có thể giữ được sao, ngài bỏ được quốc công gia cùng quốc công phu nhân sao?”
Tiết Nguyệt xuất thân từ An Quốc công phủ, là đích nữ quốc công gia, thân phận cao quý, như thế mới bị tứ hôn cho hoàng tử.
Nghe lời này, Tiết Nguyệt mới dần dần tỉnh táo lại: “Được, ma ma ngài yên
tâm đi, lần này trở về ta sẽ làm tốt thân phận Tấn vương phi.”
…
Thính Vân Viện.
Chiêu Chiêu nghe nói vương phi đang trên đường quay về, ước chừng xế chiều sẽ đến quý phủ, nàng càng lo lắng.
So với Hàn trắc phi cùng Trang trắc phi, Chiêu Chiêu càng sợ vương phi Tiết Nguyệt hơn.
Trong sách nguyên chủ chính là bởi vì vương phi kết cục mới thê thảm như vậy.
Nàng lại bắt đầu đau đầu, sau đó nói với Oanh Nhi và Thanh Diệp: “Ta đi ngủ một lát.”
Chiêu Chiêu ở trên giường lăn qua lộn lại, nàng nhớ lại nội dung cốt truyện
trong sách, trong sách nữ chủ Tiết Nguyệt xuất thân cao quý, phụ thân là An Quốc công vì nước chinh chiến nhiều năm, một thân công lao, mà Tiết
Nguyệt hoa dung nguyệt mạo, trừ lúc trước cùng Lục Phong Hàn có chút
hiểu lầm, cả đời có thể nói trôi chảy vô cùng.
Sau khi hiểu lầm
được giải trừ, Lục Phong Hàn xem Tiết Nguyệt như chân ái, sủng ái Tiết
Nguyệt cả đời, trừ Lục Phong Hàn ra, trong sách còn có rất nhiều nam phụ thích Tiết Nguyệt, nguyên chủ rơi vào kết cục thảm như vậy, chính là vì nam phụ thích Tiết Nguyệt La Hàn Thanh làm.
Có lẽ là không chịu
được nguyên chủ đã làm tổn thương Tiết Nguyệt, sau khi nguyên chủ bị
đuổi ra khỏi vương phủ, La Hàn Thanh trả thù nguyên chủ trút giận cho
Tiết Nguyệt.
Nghĩ đến đây, Chiêu Chiêu run rẩy cả người, sau này nàng càng phải cẩn thận mới được.
Suy nghĩ hỗn loạn, lúc sau Chiêu Chiêu liền ngủ, nàng mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng nàng bị đuổi ra vương phủ, người không nơi nương tựa ăn xin mà
sống, nhưng như vậy còn chưa đủ, La Hàn Thanh tìm tới nàng, hắn hung tợn nói nàng làm nhiều chuyện đối nghịch với Tiết Nguyệt như vậy, muốn nàng nhận sự trừng phạt.
Vì thế La Hàn Thanh kêu người đánh gãy chân
nàng, nàng không có tiền trị liệu từ đấy tàn phế, sau khi tàn phế đi ăn
xin cũng không được, sống thê thảm vô cùng, không bao lâu sau liền bị
đói chết ở đầu đường, cuối cùng là có một người hảo tâm thấy nàng đáng
thương mới dùng một chiếc chiếu giúp nàng nhặt xác, chôn ở bãi tha ma.
Trong mộng khi tin nàng chết truyền đến phủ Tấn vương, Tiết Nguyệt nghe sợ
tới mức hoa dung thất sắc, chui vào trong ngực Lục Phong Hàn, còn nước
mắt rưng rưng nói với Lục Phong Hàn: “Vương gia, thật là dọa người…”
Lục Phong Hàn trở tay ôm lấy Tiết Nguyệt, đối với người bẩm báo tin tức
lạnh lùng nói một câu, “Về sau loại này tin tức không cần đến bẩm báo.”
Mơ đến đây liền kết thúc, Chiêu Chiêu lập tức bị doạ tỉnh, kết quả vừa mở
mắt liền thấy Lục Phong Hàn, còn nghe Lục Phong Hàn hỏi nàng: “Sao thế?”
Bản năng Chiêu Chiêu phản ứng lui về sau nửa bước.
Lục Phong Hàn: “…”