Chương 6: Người được em cứu
- Trang Chủ
- Ngoài Tầm Kiểm Soát - Tô Noãn x Giang Dung Trình
- Chương 6: Người được em cứu
– “Đúng không? Tô Noãn, chán ghét.” – Anh lặp lại, không biết có phải ảo giác hay không nhưng dường như cô nghe tiếng nghiến răng thật chặt.
Cô không trả lời, giờ phút này cô thấy hơi mệt mỏi.
– “Phương Thiệu Việt, một lát nữa anh và Tô Vũ sẽ khiêu vũ đấy.”
Phương Thiệu Việt trầm ngâm nhìn ánh sáng rực rỡ của thành phố phía xa, sau đó, anh khẽ quay đầu nhìn cô, ánh mắt ấy lộ ra sự chán ghét không hề che giấu.
Tô Noãn nghĩ một lát, ồ, hình như lần gần đây nhất gặp mặt, Tô Noãn cũng nói cùng một câu như vậy với người này.
– “Tô đại tiểu thư, có phải cô rất sốt ruột muốn gả Tiểu Vũ đi không? Hả?” – Phương Thiệu Việt nghiến răng, anh bỗng quay về phía cô, gương mặt trong chốc lát như tối đi vài phần.
Bàn tay người đàn ông vươn ra, Tô Noãn nhắm chặt mắt, một luồng gió thật mạnh tạt qua mặt cô. Một giây, hai giây, ba giây… Tô Noãn mở mắt ra, thì ra không phải là bị đánh, mà Phương Thiệu Việt đang vây lấy cô giữa ban công phía sau.
Cô nhíu mày nhìn hai cánh tay bên cạnh mình, lạnh lùng nói.
– “Anh muốn làm gì?”
– “Cô muốn Tiểu Vũ được gả đi đến điên rồi phải không? Tô Noãn, không có lần nào chúng ta gặp nhau mà cô không nhắc nhở bổn phận của tôi?” – Anh khẽ cúi đầu, hơi thở mát lạnh phả lên chóp mũi cô. – “Tiểu Vũ kết hôn rồi, cả nhà họ Tô sẽ thuộc về cô? Đúng không? Có đúng như vậy không, Tô đại tiểu thư?”
Bốn từ “Tô đại tiểu thư” ấy thật sự tràn đầy mỉa mai và sắc lạnh.
Phương Thiệu Việt là người ngoài, đương nhiên sẽ không hiểu. Cho dù Tô Vũ có thực sự gả đi, liệu Lý Vận có dễ dàng để gia sản nhà họ Tô rơi vào tay người ngoài như cô hay không? Ban đầu, đồng ý cho cô ở lại Tô gia sắm vai con gái lớn của Tô Phong Khải đã là sự nhượng bộ lớn nhất của bà ta.
– “Phương Thiệu Việt, anh ngốc thật hay là giả ngốc? Sắp tới người sẽ thừa kế tập đoàn Tô Gia là ai anh không biết sao? Cả nhà họ Tô? Haha, anh thực sự đã đánh giá cao tôi rồi.” – Tô Noãn nhếch môi.
Phương Thiệu Việt mím chặt môi, ánh mắt không buông tha nhìn chằm chằm cô. Dường như trong đôi mắt ấy chứa một ngọn lửa.
– “Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu Tô Vũ gả cho anh, quả thực nhà họ Tô chỉ có lợi chứ không hại. Nhà họ Tô có lợi, vậy thì đương nhiên tôi cũng có lợi, dẫu sao Tô đại tiểu thư cũng là Tô Noãn tôi. Anh Phương, anh nói như vậy có phải không?”
Tô Noãn đáp lại cái nhìn của anh đầy lạnh lùng, giọng nói cô sắc sảo mà tràn đầy tỉnh táo. Anh ta muốn nghe những lời như vậy phải không? Vậy thì cô sẽ nói cho anh ta nghe.
Nhác thấy một bóng dáng quen thuộc tiến gần về phía ban công, Tô Noãn mỉm cười dịu dàng:
– “Này, Tiểu Vũ đang đi về phía này, nếu anh muốn diễn một màn phong hoa tuyết nguyệt thì tôi nghĩ tôi có thể cân nhắc. Dù sao, đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhà họ Tô vẫn luôn ngầm ghét bỏ nhau, trên báo chí hay có mấy tin như vậy đấy…”
Cô chưa kịp dứt lời, Phương Thiệu Việt đã vội buông tay.
Anh quay người đi về phía Tô Vũ, cầm tay Tô Vũ kéo về phía sảnh lớn. Tô Vũ vẫn còn kịp nhoẻn miệng cười vui vẻ với cô. Cô giơ tay vẫy vẫy.
Trở lại ban công, Tô Noãn ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu.
– “Tô Noãn?”
Trong đêm, một giọng nói vang lên từ đằng sau, khiến hằng hà sa số những suy nghĩ của Tô Noãn chợt bay biến. Chất giọng ấy trầm thấp lại có chiều sâu, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một người đàn ông đã đi qua sương gió dày dặn.
Cứ thế, một đôi giày da thủ công tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt Tô Noãn, sau đó là một vóc dáng cao lớn, khi anh đứng trước mặt cô đã thành công che khuất ánh đèn phía sau.
Mà ở giây phút ấy, Tô Noãn sững người.
Đó là một gương mặt đẹp trai quá mức.
Gần như cô có thể khẳng định, người đàn ông này là người đẹp trai nhất mà Tô Noãn từng gặp qua, dù số lần cô tiếp xúc với người khác giới không hề ít, hơn nữa còn là những người muốn nổi tiếng có nổi tiếng, muốn danh hiệu có danh hiệu. Thế nhưng, cô chưa từng bắt gặp một gương mặt nào tinh xảo như thế này.
Dường như tạo hóa đã quá ưu ái anh, yêu chiều gọt đẽo từng đường nét trên gương mặt ấy, đến tận lúc khiến chúng sinh đồng loạt phải gật đầu tán dương mới chịu dừng tay. Không lời nào diễn tả được, tìm kiếm mãi, cuối cùng, cô gái chỉ đành thở ra một hơi với người bạn bên cạnh: Khà, đẹp trai lắm.
Bản năng say mê cái đẹp trỗi dậy, Tô Noãn có chút đờ người ra.
– “Cô Tô?”
Giọng nói trong trẻo mà trầm thấp vang lên bên tai.
Tô Noãn giật mình, lấy lại biểu cảm. Cô nhìn người đàn ông trước mắt, mỉm cười theo lệ:
– “Tiên sinh, chúng ta từng gặp qua sao?”
Anh bật cười rất khẽ, ánh mắt nhìn cô dịu dàng khiến Tô Noãn hoang mang. Cái gì vậy? Nhất kiến chung tình với cô sao? Người đàn ông này, cớ sao lại nhìn cô bằng ánh mắt cứ như cả thế giới này chỉ còn lại mỗi mình cô và anh?
– “Em quên tôi nhanh quá.”
– “Hả?”
Không thể nào! Tô Noãn là một người rất nhạy cảm với cái đẹp, nếu đã từng gặp qua gương mặt thế này, làm sao cô có thể không nhớ ra chứ?
– “Tiên sinh thật khéo đùa, nói thật nhé, nếu đã từng gặp qua anh, tôi sẽ không quên được anh đâu.”
Có lẽ là vì trong máu có chút cồn, Tô Noãn to gan cười rộ lên.
– “Em đang khen tôi đẹp trai hay là nói nhan sắc của tôi ma chê quỷ hờn vậy? Hửm?” – Người đàn ông hỏi một câu, khiến Tô Noãn ngớ ra trong chốc lát, sau đó cô bật cười.
Ma chê quỷ hờn ư? Người này quả thực không quan tâm đến ngoại hình của mình, hay là vốn dĩ anh quá kiêu ngạo?
– “Được rồi, tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi.”
Khi Tô Noãn quay trở lại sảnh chính, cô nhìn thấy Tô Phong Khải đứng cầm ly vang đỏ trong tay, ánh mắt ông dường như biểu hiện rằng ông đang đợi cô. Cô tiến về phía Tô Phong Khải, cúi người gọi ba một tiếng.
– “Con thấy người đó thế nào?”
– “Dạ?”
– “Người vừa mới nói chuyện với con đấy, Tiểu Noãn à, con thấy cậu ta thế nào?”
Tô Noãn nghi hoặc quay đầu nhìn ra ban công, người đàn ông đang đứng đó quay mặt về phía khung cảnh phía xa, chỉ có bóng lưng thon dài cao ngất của anh đối diện với đôi mắt cô mà thôi.
– “Tiểu Noãn, người đó là Giang Dung Trình, là một thanh niên rất khá.” – Tô Phong Khải mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay cô. – “Cậu ta nói có quen biết con, còn nói nợ con một ân huệ rất lớn nên đã đánh ý với bố. Bố chỉ nói với cậu ta, ý kiến của con gái tôi mới là quan trọng nhất.”
– “Chuyện tình cảm là chuyện trọng đại, nếu con thấy được thì là được, không được để người khác cưỡng ép. Cậu ta dám có ý kiến gì thì tới đây gặp bố.”
Tô Phong Khải rời đi, Tô Noãn nhìn theo bóng lưng ông, bỗng dưng cô cảm thấy trên vai người đàn ông đó dường như đang tải theo vô số gánh nặng. Dáng người của ông đã không còn thẳng tắp như trước, thi thoảng dù không muốn đối mặt, cô vẫn nghe tiếng ho của ông lúc gần sáng trời đổ lạnh.
Tô Thị dạo này đang gặp vấn đề, cô biết chứ, nhưng cô có thể làm gì cho ông đây?
Bỗng Tô Noãn nhớ tới một chuyện.
Giang Dung Trình ư? Có phải là Giang Dung Trình của tập đoàn K Group? Có phải là Giang Dung Trình, con trai của Giang Cẩm Thành, người đứng đầu trong giới bán lẻ, nắm trong tay vô số sản nghiệp nối dài đến tận bờ Đông? Truyền thông đại chúng vẫn thường xuyên nhắc tới Giang Cẩm Thành như một hiện tượng, có điều người con trai duy nhất, Giang Dung Trình thì lại im hơi lặng tiếng.
Anh ta nói rằng anh ta quen với cô sao? Anh ta nợ cô một ân huệ sao? Bằng cách nào? Đến đây thì Tô Noãn thật sự không hiểu, quen biết đến cỡ nào mà anh ta lại muốn kết hôn cùng cô chứ?Tô Noãn quả thực đã định quẳng chuyện này ra sau đầu, thế nhưng vận mệnh đối với cô, từ trước đến nay đều giống như một sợi dây thòng lọng treo quanh cổ, chỉ chực chờ để cô sa vào bẫy mà thôi.
Tô Phong Khải rời đi, còn Lý Vận tìm đến. Bà ta vẫn mang một thân mình xiêm y lộng lẫy của một quý bà đích thực, mái tóc vấn cao nhìn rất học thức kiểu cách. Ly vang đỏ trên tay bà sóng sánh dưới ánh đèn, khiến Tô Noãn có chút chói mắt. Bà ta khẽ thở dài một hơi, giọng điệu dịu dàng.
– “Tiểu Noãn à, mẹ đoán bố nhất định sẽ nói với con mấy lời như kiểu hôn nhân không thể ép buộc, có phải vậy không?” – Lý Vận nhẹ nhàng khoác lấy tay cô, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp cùng nhìn chằm chằm vào Giang Dung Trình.
Lúc này có mấy vị khách đang đến tiếp chuyện với anh. Những người đó đều là nhân vật máu mặt trên thương trường, rất có tiếng nói. Vậy mà khi đến bắt tay chào anh, sống lưng bọn họ đều cúi gập quá 45 độ, nụ cười đã đến tận mang tai. Sự nịnh nọt đã quá rõ ràng.
– “Tiểu Noãn, đừng nghe những lời bố con nói.”
– “Tiểu Noãn, chỉ có con mới có thể cứu Tô Gia mà thôi.”
Tô Noãn nhấp một ngụm rượu, sau đó cười thoải mái quay sang nhìn Lý Vận.
– “Mẹ à, dường như mẹ đã quên mất, con gái của mẹ tên là Tô Vũ đấy.”
Tô Vũ là cô gái tài giỏi như thế nào, có ai mà không biết? Lý Vận đáp lại cái nhìn của cô, ánh mắt trong một giây của bà hiện lên tia chán ghét, thế nhưng chất giọng ngọt ngào lại khiến Tô Noãn thoáng buồn nôn.
– “Tiểu Noãn, lĩnh vực ô tô từ trước đến nay Phương Gia vẫn chưa hề tiến bước vào.”
Tô Noãn cười khẩy. Vậy sao? Sao Lý Vận quý bà không nói thẳng ra? Cô nghĩ nếu bà ta thực sự nói thẳng ra, có lẽ cô đã chẳng thấy buồn nôn đến vậy. Mối quan hệ nếu xây dựng trên lợi ích thì có tồn tại được bao lâu, có thể bình đẳng ra sao giữa hai người? Làm sao Lý Vận có thể khiến con gái bảo bối của bà ta chịu đựng rủi ro này?
– “Tiểu Noãn, cậu Giang ấy là đối tượng biết bao thiên kim tiểu thư mơ ước đến. Cậu ta đã ngỏ lời với con, vậy thì thực sự là không có chuyện gì tốt hơn được nữa đâu.”
– “Tiểu Noãn, chỉ có con mới giúp được Tô Gia mà thôi.”
– “Tiểu Noãn, con trưởng thành hơn Tiểu Vũ rất nhiều. Con nhóc ấy chẳng được hiểu chuyện như con.”
Ha ha! Lí do cũng chỉ có thể đến mức này thôi.
– “Tô phu nhân, nếu bà đừng nói mấy lời giả vờ này, tôi thực sự sẽ suy nghĩ về đề nghị của bà đấy.”
Lạnh lùng nói một câu, Tô Noãn xoay người bước đi. Cô đi dọc theo hành lang dài, đến phòng vệ sinh. Từ trước đến nay, Lý Vận luôn xem cô là cái gai trong mắt, cô biết rất rõ. Sống bên cạnh nhau ngần ấy năm, lòng người cũng bạc bẽo ngần ấy năm.
Khi cô quay trở ra, ánh đèn hắt ra từ những chiếc đèn lòng cổ điển treo bất cân xứng giúp cô nhìn thấy được một người đang dựa vào tường.
– “Cô Tô, bố cô thật sự rất thương cô.”
Tô Noãn thở dài. Thú thật, cô bắt đầu thấy mệt rồi. Đêm nay có ba người đồng loạt đến tìm cô, đem đến những câu chuyện khiến cô nhức đầu không thôi.
– “Tiên sinh, nhà họ Tô còn một cô gái nữa tên là Tô Vũ. Có lẽ những điều anh nói với bố tôi là đang ám chỉ Tô Vũ chăng? Thế nhưng tôi cũng rất tiếc phải thông báo rằng, em gái tôi sắp kết hôn rồi.”
Giang Dung Trình cúi đầu nhìn cô, trên môi là nụ cười như có như không. Cô gái này thật sự chẳng giống em gái mình chút nào, sao cô có thể nghĩ anh sẽ nhận nhầm cô thành em gái cô chứ?
Từ trong tài liệu đã thấy rõ, Tô Noãn sống khép kín và lạnh lùng hơn em gái cô rất nhiều. Em gái cô rất hay cười, là một cô gái có vô vàn biểu cảm sống động và thường xuyên xuất hiện trên mặt báo phỏng vấn cùng hai vợ chồng nhà họ Tô, trong khi Tô Noãn lại gần như chẳng bao giờ thấy tăm hơi, có thể thấy cô không mấy thân thiện với truyền thông.
Lần duy nhất cô công khai xuất hiện với tư cách nhân vật chính trên báo là khi Tô Phong Khải dắt cô về Tô Gia và đưa ra tuyên bố cô chính là con gái ông, mặc kệ sóng gió dư luận. Hai người rất khác nhau, từ dung mạo đến nội tâm đều khác. Không có lí nào anh lại nhận nhầm được.
À… Giang Dung Trình khẽ nhíu mày rồi bật cười, không lẽ… khi đó cô thật sự không phát hiện ra? Cũng rất có khả năng đấy chứ, người làm việc cho anh là chuyên viên hóa trang hàng đầu Hollywood, tay nghề bất khả chiến bại. Xem ra anh đã thực sự làm khó cô rồi, có khi Tô Noãn lại nghĩ anh thần kinh cũng nên. Lần đó anh bị thương không nhẹ nên không chú ý đến chi tiết này.
– “Không phải nhận nhầm đâu. Cho tôi năm phút, tôi sẽ giải thích cho em hiểu.”
Thấy Tô Noãn vẫn im lặng, Giang Dung Trình nghĩ cô sẽ từ chối nên chỉ đành hạ giọng.
– “Chậc, em là ân nhân của tôi. Nếu em không cho tôi cơ hội, tôi đành tìm đến giới truyền thông gửi lời cảm ơn em vậy. Em cũng biết bọn họ rồi đấy, với thân phận của chúng ta, tôi nghĩ mỗi ngày họ đều cắm trại trước cửa nhà em tuyệt đối không thành vấn đề.”
Vì sao đại tiểu thư Tô Gia lại ở đoạn đường ấy lúc gần hai giờ sáng? Đoạn đường nổi tiếng với những cửa tiệm bán đồ có cồn, là tụ điểm đua xe bất hợp pháp của vài gương mặt sau song sắt vì đã từng xảy ra những vụ tai nạn thương tâm. Những kẻ xuất hiện ở khu vực đó vào lúc nửa đêm đến canh ba đều chẳng phải những thanh niên tốt đẹp gì. Ai trong thành phố này cũng biết điều đó cả.
Cô mỉm cười:
– “Nếu truyền thông muốn săn tin thì giờ trên báo đã có mặt anh rồi, nhưng từ đó đến nay đều im hơi lặng tiếng. Còn không phải là nhà họ Giang đã ẻm đi mọi chuyện sao? Thế nên, sẽ không có chuyện anh tìm đến đưa tin cho họ đâu.”
Ánh mắt cô thẳng thắn trực diện, Giang Dung Trình bất giác bật cười thành tiếng.
– “Cô hai của nhà họ Tô kiệm lời nhưng thông minh, xem ra mấy lời này không phải là không có căn cứ.” – Anh khoanh tay trước ngực – “Nhưng chính em cũng nói rồi đấy, người dẹp tin là nhà họ Giang, là bố tôi chứ không phải tôi. Tuy đúng là tôi không hay làm trái ý ông ấy, nhưng để được em chấp nhận thì tôi cũng chẳng ngại đâu.”
Lại nữa! Lại nữa rồi! Anh ta lại nói chuyện kiểu ấy nữa rồi. Tô Noãn thấy hơi đau đầu, sao người này cứ bày ra cái vẻ yêu mến cô hết mực thế kia? Cô gặp anh ta bao giờ chứ? Đến lúc này, phải thú thật là Tô Noãn có chút tò mò. Mà quan trọng hơn hết, cô có thể thề với trời, gương mặt này cô chưa bao giờ gặp qua.
Tô Noãn đành đầu hàng, cô thở dài.
– “Năm phút thì tôi có.”
Thế nên hiện tại hai người đang ở trong một căn phòng khác kế bên hội trường chính, có vẻ là phòng khiêu vũ. Ở giữa đặt một cây dương cầm, phía trên nóc hộp là một bình hoa hồng đỏ còn tươi thắm.
Giang Dung Trình rút điện thoại trong túi áo ra, những ngón tay thon dài di chuyển trên màn hình rất nhanh. Sau đó anh chìa ra trước mặt cô. Tô Noãn nhìn vào theo chỉ dẫn của anh, đầu mày cô nhíu chặt lại.
Trên màn hình, hiển thị một bức ảnh. Đó là gương mặt một người đàn ông Trung Quốc vô cùng điển hình, chính là kiểu bước ra khỏi cửa nhà thì sẽ ngay lập tức bắt gặp. Có điều, anh ta có nước da tương đối đậm màu hơn, sống mũi cũng tẹt hơn bình thường.
Trong vô thức, Tô Noãn vươn tay cầm lấy bàn tay Giang Dung Trình, kéo chiếc điện thoại gần hơn về phía mình để nhìn cho rõ.
Một giây, hai giây…
Trong đầu cô như vang lên một tiếng ong. Có hơi lạnh chạy dại từ dưới chân, theo sống lưng rồi đâm thẳng lên đỉnh đầu. Đầu ngón tay bỗng chốc lạnh buốt.
Bởi vì, gương mặt này, chính là gương mặt Tô Noãn đã từng chạm vào khi cho anh ta uống thuốc, là gương mặt với một đôi mắt cực kì đẹp từng khiến cô không thoải mái khi kết hợp với những câu hỏi như thẩm vấn cô, cũng là gương mặt mà nương vào ánh trăng cô đã nhìn thấy rõ trong chốc lát của một đêm chẳng mấy tốt lành gần đây.
Cô buông tay anh ra, ngẩng đầu:
– “Anh muốn nói gì?”
– “Người hôm đó được em cứu…” – Giọng Giang Dung Trình thật nhẹ nhưng dường như lại mang theo lực. – “chính là tôi.”