Chương 4: Tôi không ghét cô
Những vị khách hàng kiểu này không hề xa lạ với Layla. Làm nhân viên dưới trướng Angelina, trước nay những người cô tiếp xúc đều là tầng lớp thượng lưu, chiếm một phần hiếm hoi trong tổng dân số. Thậm chí, từng có lần khi đi thử váy cưới, đứng bên ngoài cửa là một lớp người mặc vest đen thành hàng, trong túi họ là những khẩu đen ngòm sẵn sàng phát ra tiếng động rung trời khi có chuyện ngoài ý muốn. Bọn nhà giàu ấy mà, biến thái lắm. Không nhớ là lời của ai nói, có điều mấy năm qua làm việc cho Angelina, Layla thấy cũng chẳng hề sai.
Lần này khách hàng của bọn họ là phân khúc kim cương ngoại hạng, sự chú ý đổ dồn hơn bao giờ hết. Hai nhà Phương – Tô nổi tiếng máu mặt trong giới kinh doanh từ nhiều đời, trước khi đến đây toàn bộ nhân viên trong đội đều phải nắm rất rõ tình hình về khách hàng.
Nhưng điều đáng nói là, cặp đôi này quả là tiên đồng ngọc nữ, tuổi trẻ tài cao.
Cô dâu Tô Vũ đích thực là một mỹ nhân, nhan sắc rung động lòng người. Trong ảnh được gửi tới cho bọn họ lúc bên kia đại dương, nụ cười phơi phới của cô ấy quả thực là hiếm thấy ở một cô gái sắp lên nắm quyền của tập đoàn Tô gia. Còn chú rể Phương Thiệu Việt, bất kể là gương mặt hay dáng vóc, đều khiến phái nữ phải đỏ mặt mà hò hét trong lòng.
Thế nên Layla cũng chẳng hề ngạc nhiên khi thấy rất nhiều tựa báo ấn định tên của bọn họ ngay trên tiêu đề trang nhất. Sự liên hôn của hai gia tộc này sẽ đem cán cân trên thương trường lệch hẳn sang một bên, cánh báo chí sao có thể bỏ qua được cơ hội này.
Gần hai giờ, chú rể đã tới cùng với mẹ của anh. Phương Thiệu Việt mang theo phong thái rất thân thiện, hòa nhã, một gương mặt đẹp trai lại mỉm cười quả thực khiến mấy nhân viên nữ sau lưng bàn tàn không ngừng về sự may mắn của cô dâu. Mẹ của anh cũng là một phụ nữ dung nhan mặn mà, thời gian trái lại đem những đường nét khắc cho thành sắc sảo, cao quý.
Đúng hai giờ, cánh cửa lớn lại mở ra, Layla cúi đầu chào chín mươi độ rất chuyên nghiệp. Khi ngẩng đầu lên, cùng với ánh đèn ngoài sảnh, trước mắt cô xuất hiện hai thân ảnh khiến Layla thoảng ngẩn người.
Người đi phía trước chính là cô dâu. So với trong ảnh, nụ cười thường trực trên môi cô ấy càng rạng rỡ hơn, nụ cười ấy khiến Layla bất giác cũng muốn mỉm cười theo. Gương mặt xinh xắn sáng bừng, trong chớp mắt đã thấy cô ấy chạy về phía Phương Thiệu Việt, vui vẻ chào hỏi mẹ anh.
Lúc này, người đang đi phía sau vẫn đang chậm rãi bước vào. Layla thầm nhủ trong lòng, rốt cuộc gen của nhà họ Tô này lợi hại đến mức nào mà lại có được hai cô con gái đều là tuyệt sắc giai nhân thế này. Chẳng qua trái ngược với vị nữ thần mùa hè kia, đại tiểu thư Tô Noãn lại lãnh đạm hơn nhiều phần. Nhưng chính sự lãnh đạm ấy lại khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh nhìn của Phương Thiệu Việt rõ ràng khựng lại khi nhìn thấy Tô Noãn. Tô Vũ khoác tay anh:
– “Mẹ bị cúm nên em nhờ chị ấy đi thay. Con mắt của Tiểu Noãn tuyệt đối là hàng hiếm, anh yên tâm đi!”
Phương Thiệu Việt dời ánh mắt sang Tô Vũ, giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng:
– “Đã gọi bác sĩ tới chưa? Mẹ vẫn ổn chứ? Sao em không nói gì với anh, để anh thông báo dời lại.”
– “Mẹ không sao đâu. Cái cô Angelina này khó khăn lắm mới hẹn được mà.” – Tô Vũ cười hì hì, giọng nói nũng nịu. .
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Tô Noãn tiến đến chào phu nhân Phương. Từ Lộ nhìn thấy cô thì rất tự nhiên khen một câu:
– “Tiểu Noãn đúng là càng lớn càng xinh đẹp!”
Tô Noãn mỉm cười nói cảm ơn bác, Phương Thiệu Việt lạnh lùng nhìn hai người. Từ Lộ thân thiện dễ gần như thế, sao lại có con trai tính tình kì quặc như thế nhỉ? Mà không, chỉ đối với cô anh ta mới xấu tính thế mà thôi.
Nhân viên trao đổi với họ vài điều cần lưu ý, trong suốt quá trình đó dường như Phương Thiệu Việt có điều bồn chồn không yên. Ánh mắt anh cứ đảo qua đảo lại, khi va phải ánh nhìn của Tô Noãn thì vội quay ngoắt đi.
Khi Tô Vũ và Phương Thiệu Việt vào phòng thay đồ, Từ Lộ nắm lấy bàn tay cô, mỉm cười kể chuyện. Cô rất quý bà, lần nào hiếm hoi sang Phương gia cô cũng được bà đón tiếp rất nồng nhiệt. Trong số những ấm áp ít ỏi cô nhận được từ những người xung quanh, là bao gồm cả Từ Lộ.
– “Mới ngày nào cả ba đứa còn chạy nhảy trong sân chơi cầu trượt, vậy mà bây giờ chúng nó đã vào lễ đường rồi.” – Khi nói những lời này, ánh mắt Từ Lộ hoe đỏ.
– “Đúng là nhanh thật, lúc đó Tiểu Vũ luôn miệng nói với cháu muốn gả cho Phương Thiệu Việt, vậy mà giờ đã thực sự như vậy rồi.”
– “Cháu vẫn cứ quen miệng gọi Thiệu Việt cả họ lẫn tên, xem ra thằng nhóc này vẫn còn bắt nạt cháu phải không.” – Từ Lộ thở dài – “Tiểu Noãn à, nó không có ý xấu đâu, chỉ là lúc nhỏ nó chưa thích ứng được. Ban đầu nó chỉ chơi với mỗi Tiểu Vũ, đến lúc cháu về nhà nó thấy xa lạ nên mới tránh né…”
– “Cháu biết mà dì Phương, trẻ nhỏ cần thời gian để quen bạn mới. Lúc ấy cứ gọi mãi cả họ lẫn tên anh ấy, thế nên lớn rồi thành quen thôi ạ.”
Thật ra Tô Noãn biết, đâu chỉ là lúc nhỏ, lớn lên Phương Thiệu Việt càng xa cách cô hơn. Chỉ cần thấy cô đi đường thẳng, anh sẽ đi đường vòng. Không chạm mặt thì không cần bắt chuyện, Phương Thiệu Việt không muốn mở lời với cô. Còn với mọi người, anh bao giờ cũng vô tư cười đùa. Những lúc có cả Tô Vũ, bọn họ mới ráng nói vài câu để hòa hoãn bầu không khí.
Tô Noãn không hiểu lí do vì sao, có lẽ, không thích chính là không thích. Dù sao trên đời này đâu chỉ có màu đen và trắng, có những việc vốn dĩ đã định sẵn là vậy, mà yêu và ghét, trùng hợp thay lại nằm trong quy luật ấy.
Tô Noãn và Tô Vũ sống chung dưới một mái nhà. Phương Thiệu Việt không thích Tô Noãn. Phương Thiệu Việt thích Tô Vũ. Sau này, Phương Thiệu Việt cưới Tô Vũ làm vợ, mà Phương Thiệu Việt và Tô Noãn vẫn cứ là hai đường thẳng song song.
– “Xong rồi!”
Cùng với tiếng reo lên của một nữ nhân viên, bức rèm trắng treo hai ô cửa khác nhau đồng loạt được kéo ra.
Theo âm thanh ấy, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên.
Bên bục phải, cô dâu mỉm cười đầy e lệ. Trước đây Tô Noãn từng cốc đầu Tô Vũ hỏi, em không thể cho chị thấy nụ cười ngại ngùng được sao, thiếu nữ trăng tròn rồi đấy! Lúc ấy Tô Vũ nhe răng cười, em sẽ cười ngại ngùng khi em gặp một người, chị à, rồi đến lúc em khoác lên mình chiêc váy màu trắng.
Con nhóc này…
Tô Noãn bất giác mỉm cười.
– “Chúa ơi, thiên thần!”
Giọng nói ai đó vang lên.
Đúng là như vậy, Tô Vũ mặc váy cưới trông chẳng khác nào một cô tiên nữ vừa đặt chân xuống nhân gian. Mái tóc đen thả dài, gò má đỏ ửng ngượng ngùng, làn váy trắng thướt tha ôm lấy cơ thể xinh đẹp mảnh mai. Chưa hoàn chỉnh mà đã đẹp đến như vậy rồi, giờ phút này Tô Phong Khải mà ở đây, gẳn là ông sẽ rơi nước mắt trong tự hào. Tô Noãn thầm nghĩ.
Bên phía bục trái, chàng hoàng tử của Tô Vũ đang đứng chờ. Bộ comple màu đen được cắt may vừa vặn, dáng người cao ráo tuấn tú, khí chất quý tộc điển hình toát lên ở từng cử chỉ của anh.
Ánh mắt Tô Noãn chạm phải ánh mắt của Phương Thiệu Việt trầm ngâm, sau đó cả hai đồng loạt ngoảnh đi.
– “Đẹp quá, Tiểu Vũ, Tiểu Việt! Hai đứa thật sự là đẹp đôi lắm, làm sao đây, mẹ muốn khóc…”
Từ Lộ đỏ hoe mắt, Phương Thiệu Việt cười bất đắc dĩ bước xuống ôm lấy bà, Tô Vũ cũng nối đuôi anh.
Mọi người xung quanh đều cười rất mãn nguyện, tiếng vỗ tay rào rào vang lê. Layla thở phào nhẹ nhõm. Angelina hẳn là đang rất vui vẻ, gương mặt cô ấy tràn đầy tự vào vì một chiến tích mới. Mấy tháng trời, bao nhiêu công sức ngày đêm, kết quả thật sự quá mĩ mãn. Nếu hai người họ đồng ý chụp hình cưới đăng trên tạp chí thì hẳn là sẽ khiến doanh thu những tháng tới của công ty sinh trưởng rầm rộ.
Tổng kết cuối ngày, có thể bóp eo chặt hơn chút nữa, khăm trùm đầu ren hoa cổ điển đổi sang một chiếc mũ dạng bút chì mini đính thêm cánh hoa hồng. Đây là kiến nghị của Tô Noãn.
Bước ra chờ xe đi về, Tô Vũ kéo tay Từ Lộ hướng về phía Phương Thiệu Việt nói:
– “Mẹ dắt em đi xem một chiếc vòng phỉ thúy gia truyền, anh đưa chị em về trước đi.”
Bọn họ thống nhất sẽ sang nhà họ Tô để thăm Lý Vận.
Nói xong cũng không chờ phản hồi, Tô Vũ đã kéo Từ Lộ sang con phố kế bên.
Tô Noãn và Phương Thiệu Việt hết cách, chỉ đành lên xe về trước. Dọc đường đi, cô chỉ chống cằm nhìn ngắm dòng xe cộ ngoài ô cửa kính, còn Phương Thiệu Việt thì chuyên tâm lái xe, chỉ nhìn về phía trước. Mãi sau, Tô Noãn mới khẽ cất lời.
– “Nếu lỡ đang ngủ giữa đêm tỉnh dậy sẽ muốn uống nước ấm, nếu không thì bị khô họng, ho rất nhiều.”
– “Cái gì cơ?” – Phương Thiệu Việt khó hiểu nhìn cô.
– “Tiểu Vũ ấy.” – Tô Noãn không quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô vẫn đang thả trôi ngoài phố.
Không có tiếng đáp trả, Tô Noãn thở dài một hơi.
– “Tôi biết anh không thích tôi, nhưng đây là chuyện quan trọng đấy. Nếu anh muốn hỏi điều gì về Tô Vũ trong chuyện thường ngày, tôi có thể giúp anh.”
Tuy quen nhau đã lâu, cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng trong đời sống sinh hoạt hai mươi bốn giờ từ sáng tới tối, sẽ luôn có những mặt chưa tiết lộ cho nhau thấy. Có rất nhiều cặp vợ chồng cuối cùng ly hôn chỉ vì ảo tưởng trong thời gian yêu đương, khi về sống chung lại vỡ lẽ vì không hề hợp nhau như tưởng tượng.
Người ngồi bên cạnh im lặng rất lâu.
– “Tô Noãn.” – Bất ngờ, Phương Thiệu Việt gọi tên cô, giọng anh rất nghiêm túc. – “Tôi không ghét cô.”
Mà một câu nói này, thành công khiến Tô Noãn quay đầu nhìn người đàn ông. Cô nhìn anh mấy giây rồi bật cười thành tiếng, giọng nói mang theo mấy phần giễu cợt:
– “Dù anh sắp thành em rể của tôi cũng không cần khiên cưỡng vậy đâu. Dù sao sau này chúng ta cũng chẳng gặp mặt bao nhiêu, hai người sẽ dọn ra riêng. Vào dịp gặp mặt thì cứ như trước đây, tôi nói anh cười là được…”
Tiếng phanh xe chói tai thình lình vang lên, cả người Tô Noãn như bị hất mạnh về phía trước nhưng một cánh tay đã giữ cô lại.
Người đạp xe băng ngang phía trước liên tục cúi người xin lỗi bọn họ.
– “Không sao chứ?” – Phương Thiệu Việt quay sang cô.
Gương mật Tô Noãn đờ ra, một cú hết hồn như vậy mà phản ứng của Phương Thiệu Việt nhanh thật, nếu không thì trán cô hẳn đã sưng to một cục mất rồi.
– “Tô Noãn?” – Thấy cô không nói gì, bàn tay anh vỗ vỗ lên mặt cô.
– “Hả? Không sao, hết hồn thôi.” – Tô Noãn đẩy tay anh ra.
Đèn đỏ.
Người đàn ông lặp lại câu nói ban nãy một lần nữa.
– “Tôi không ghét cô. Vì sao mọi người lại nghĩ tôi ghét cô chứ?”
Tô Noãn chợt không biết nên trả lời thế nào.
Vì sao ư?
Bởi vì anh chưa từng chủ động nói chuyện với cô, nếu thấy cô sẽ quay đầu bỏ đi.
Bởi vì nếu có một viên kẹo, không nói không rằng anh sẽ nhường nó cho Tô Vũ, dù là lần thứ bao nhiêu đi nữa.
Bởi vì trong giây phút ba đứa trẻ lỡ ăn ba xiên hồ lô rồi mới phát hiện hết mất tiền, anh đã kéo tay Tô Vũ về phía mình rồi chỉ vào cô, nói với chủ quán: Cô chú có thể giữ người này lại làm thế chấp, một lát cháu sẽ mang tiền tới trả.
Bởi vì, anh đã khiến cô ấm ức rất nhiều, rất nhiều năm như thế đấy.
– “Tôi đã nói rồi, anh không cần khiên cưỡng. Trước đây vẫn vậy mà, có làm sao đâu. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
– “Sao lại không sao được? Tôi cực kì muốn cô biết, là tôi không ghét cô. Đúng vậy, có một khoảng thời gian tôi lạ lẫm với cô, bởi vì cô được chú Tô bất ngờ đưa về nhà. Nhưng lớn lên thì không còn như vậy nữa, tôi không hề ghét cô!”
Con người này hôm nay sao thế? Sao lại nói mấy lời hết sức kì lạ này chứ? Cái gì mà tôi cực kì muốn cô biết là tôi không ghét cô?
– “Phương Thiệu Việt, anh sốt đấy à?” – Tô Noãn nhìn anh, nhíu mày.
Phương Thiệu Việt mím chặt môi, kéo cần số lao vút về phía trước.