Chương 3: Không cần nhớ
Cô ghét cay ghét đắng việc phải rơi nước mắt trước mặt người khác, thế nên, cô chẳng còn nhớ rõ lần cuối cùng người khác nhìn thấy cô khóc là khi nào.
Mà Tô Noãn, chẳng qua cũng đã trở thành cao thủ trong việc kìm nén, chỉ là không biết vì cớ gì, giây phút người đàn ông lần lượt thốt ra hai câu hỏi “Chân cô bị thương đúng không? Đau lắm đúng không?”, một giọt nước mắt lại ương bướng không nghe lời chạy dọc theo gò má cô.
Có lẽ, là do giọng nói anh ta quá mức dịu dàng êm ái. Có lẽ, là do đã lâu rồi không ai hỏi cô như thế. Cũng có lẽ, là do cô kiệt sức rồi. Ừm, lí do cuối cùng là hợp lí nhất. Sự mệt mỏi khiến con người trở nên yếu đuối đi rất nhiều. Quả là, chân cô hơi đau, không, phải là nhiều hơn hơi đau ấy chứ.
Nhưng hẳn là anh ta không thể nào thấy cô rơi nước mắt đâu, đêm trường tăm tối như vậy. Chắc gì đến gương mặt cô anh đã nhìn thấy.
Tô Noãn sập cửa, ngồi xuống chỗ cũ. Cô rót cho mình một cốc nước ấm từ bình giữ nhiệt, cuối cùng lại đưa nó cho người đàn ông trước mặt.
Cô thầm nghĩ, nếu anh ta mà còn dám dùng giọng điệu như ban nãy hỏi cô “Làm sao tôi biết cô đang nói thật?”, cô nhất định sẽ hắt cả cốc nước vào mặt anh ta. Không biết có phải đọc được suy nghĩ của cô không, người đàn ông nhận lấy rồi ngửa cổ uống cạn. Anh ta để miệng cốc cách xa, tự rót vào miệng mình mà không chạm môi vào thành cốc.
Tô Noãn cố gắng để giọng nói của mình tự nhiên nhất có thể, nói ra những lời cô đã soạn sẵn trong đầu cả đêm.
– “Tiên sinh, chiếc xe này đã hết xăng, chờ tới khi trời sáng là sẽ có xe tải đi ngang qua đây. Đối với chuyện đêm nay, chúng ta đều không cần nhớ nữa, không có gì gọi là cứu giúp hay báo đáp, anh cứ coi như bản thân mình phúc lớn mạng lớn.”
Anh ta không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn Tô Noãn, mà ánh mắt này dường như lại mang theo một câu hỏi vì sao.
Cô ‘à’ lên một tiếng, gãi gãi gò má:
– “Thế này nhé, con người tôi rất ngại phiền phức. Nếu chẳng may anh là xã hội đen muốn đuổi cùng giết tận tôi, vậy thì tôi xui xẻo rồi. Mà nếu anh nhất quyết phải báo đáp, như đăng tìm tôi trên báo thì sự việc lại càng rắc rối hơn. Vì vậy, tôi cam đoan tôi sẽ quên hết chuyện hôm nay, anh cũng hãy như vậy.”
Trước vẻ mặt chẳng rõ nông sâu của người đàn ông, cô bất giác thốt lên:
– “Anh hiểu ý tôi chứ?”
– “Ừm.”
Người đàn ông đồng ý với cô rất nhanh mà không tỏ thái độ gì trong lúc ngả người ra ghế, khép mi mắt. Tô Noãn mặc định đó là lời cam kết của anh ta. Mấy phút sau có tiếng động truyền đến, Tô Noãn thấy người đối diện khó khăn lấy bao thuốc lá trong túi quần ra. Anh ta rút một điếu cắn lên miệng, bàn tay cầm lấy bật lửa run lên. Vết thương đẫm máu trên bả vai ấy rõ ràng không nhẹ chút nào.
– “Để tôi.” – Tô Noãn nói khẽ.
Người đàn ông nhìn thoáng qua cô, không nói gì mà nghiêng đầu sang. Tô Noãn cầm lấy bật lửa trong tay anh ta. Khoảnh khắc đó, ánh lửa là đốm sáng duy nhất sáng bừng lên trong không gian hẹp tối, mang đến chút ấm áp bất chợt khiến người ta không thể rời mắt. Chiếc bật lửa màu xám bạc được khắc hoa văn nổi trông vô cùng tinh xảo, cầm rất chắc tay, có thể đoán ra giá trị không nhỏ.
Người đàn ông mím môi kẹp điếu thuốc, rít một hơi dài. Trong ánh lửa thoáng qua, sườn mặt nghiêng của anh đầy góc cạnh, mà đôi mắt đẹp đẽ nổi bật khiến Tô Noãn không kìm lòng được quan sát lâu hơn lẽ thường. Anh ta có đôi mắt đẹp quá, có thể nói là đẹp nhất trong tất cả những đôi mắt Tô Noãn từng có cơ hội nhìn thấy. Chúng trong sáng, đen đặc, tựa như một loại đá quý hiếm chưa được khám phá.
– “Cảm ơn.” – Vì đang chăm chú ngậm thuốc, anh nói không rõ thành chữ nhưng cô vẫn hiểu – “Không phiền cô chứ? Tôi có thể xuống xe…”
– “Không phiền.” – Tô Noãn nói rất nhanh.
Cô nhìn thoáng qua bao thuốc của anh ta rồi quay mặt đi, kiềm chế cảm giác bứt rứt đột ngột trong người. Anh không nói gì, chỉ mở hé cửa sổ xe xuống ở biên độ nhỏ để tránh gió đêm rồi nằm nghiêng người xuống băng ghế. Khói thuốc rất sảng khoái, mùi vị có phần mát lạnh, thanh tao, đây nào phải là thuốc lá bình thường trên thị trường.
Ước chừng qua thời gian một điếu thuốc, trong không gian truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Tô Noãn cũng xuôi người nằm xuống, rất nhanh thôi mi mắt cô đã nặng trĩu, hóa ra cô cũng không căng thẳng như tưởng tượng. Hoặc là, thân thể cô đã sớm quá nhức mỏi, thế nên cơn buồn ngủ cứ thế mà kéo đến. Cô ngủ không ngon lắm, trong giấc mơ lại chồng chéo lên những hình ảnh khác nhau, va đập vào thành kí ức đau nhói.
Lúc giật mình tỉnh là vì tiếng đập cửa xe, Tô Noãn mơ màng ngồi dậy. Cổ chân động đậy đau đến mức phải kêu lên thành tiếng, kéo cửa ra, cô nhìn thấy một người đàn ông đeo nón kết. Nhìn dáng vẻ anh ta, hẳn là một tài xế xe tải như cô đã mong đợi cả tối qua.
– “Cô gái, chiếc xe này hết xăng rồi phải không? Thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp những người như cô vậy. Cô có cần quá giang không?”
Rõ ràng trong xe có hai người, sao anh ta nói cứ như thể chỉ có một mình cô? Quay đầu sang, băng ghế trống không chẳng còn chút dấu vết nào là một người đàn ông thương tích đầy mình từng nằm đấy.
Anh ta… đi rồi sao? Đi bằng cách nào chứ? Tô Noãn nhặt túi xách của mình lên, tức thì một tờ khăn giấy trên người cô rơi xuống.
Những nét chữ trên đó như rồng bay phượng múa, bút lực rất cứng cáp, trên nền giấy mềm mại.
“Tôi đi trước. Cảm ơn cô.”
Phía dưới còn kí một chữ, hình như là tên anh ta, độc nhất một chữ Giang.
Tô Noãn nhét vội tờ khăn giấy vào túi xách, mỉm cười lễ độ nhìn người tài xế trước mặt.
– “Cần chứ, cảm ơn anh.”
…
Khi Tô Noãn về đến nhà họ Tô, mặt trời đã lên thiên đỉnh. Sau khi chắc chắn bản thân không có điểm nào lạ kì, Tô Noãn thản nhiên bước vào trong nhà.
– “Tiểu Noãn?” – Tô Khải Phong đang ngồi đọc báo ngẩng đầu lên nhìn cô – “Đói bụng chưa? Bố bảo dì Lý làm cho con chút điểm tâm nhé?”
Tô Khải Phong không nhắc gì đến chuyện đêm qua cô không về nhà, hẳn là ông cũng biết hôm qua là ngày giỗ của mẹ cô. Ông đoán rằng cô sẽ trở về ngôi nhà nơi ngoại thành kia.
– “Con không đói, con lên phòng thay đồ đây bố.” – Tô Noãn mỉm cười nhẹ nhàng.
– “Được.” – Tô Khải Phong gật đầu, như sực nhớ ra gì đó, ông gọi với theo. – “À, Tiểu Noãn, Tiểu Vũ có về cùng con không?”
Tô Vũ sắp nhậm chức quan trọng, dạo gần đây Tô Khải Phong câu trước câu sau luôn dặn dò nó phải chú ý hình tượng. Biết ông lo lắng, cô trấn an:
– “Bố à, ở tuổi Tiểu Vũ mấy đứa con gái mà họp lại trong buổi tiệc ngủ thì có nói cả một đêm cũng chưa hết được chuyện đâu. Một lát nó sẽ về thôi.”
– “Ừ, là bố lớn tuổi rồi, hay lo nghĩ nhiều.”
– “Bố con đẹp trai cỡ Brad Pitt, sao lại lớn tuổi được chứ.”
– “Con bé này!” – Tô Khải Phong bật cười.
Khép cánh cửa phòng lại, Tô Noãn gọi người xử lí chiếc xe ở ngoại thành. Cô tắm rửa qua rồi mệt mỏi nằm sấp xuống giường. Cơn đau từ cổ chân truyền đến, nhưng hai mí mắt đã quá nặng khiến cô chỉ đành mặc kệ mà chìm vào giấc ngủ. Thật kì lạ, sao hôm nay cô lại đặc biệt buồn ngủ như thế chứ, bình thường muốn ngủ cũng là việc khó.
Chưa đầy nửa giờ đồng hồ sau, lần thứ hai trong buổi sáng Tô Noãn bị tiếng đập cửa gọi dậy.
Việc thử lễ phục của Tô Vũ và Phương Thiệu Việt vào buổi chiều cần đến sự có mặt của Tô Noãn. Đầu cô vẫn đang vang thành tiếng ong ong do chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, đối diện với lời đề nghị này của Tô Khải Phong, cô còn mơ hồ hỏi lại một câu:
– “Con đi duyệt lễ phục? Còn dì Lý?”
Lý Vận đời nào lại để những chuyện này rơi vao tay người khác, hơn nữa lại còn là Tô Noãn vẫn luôn được xem là cái gai trong mắt bà. Người phụ nữ ấy xem trọng lễ cưới này hơn bất cứ ai.
– “Đêm qua lúc dự tiệc về nhà dì Lý của con đã thấy không khỏe, sáng nay lúc bác sĩ đến xem thì đã nhiễm cúm.”
Nghe nói người thiết kế lễ phục lần này cho Tô Vũ và Phương Thiệu Việt là một nhà thiết kế nữ danh tiếng đến từ Tây Ban Nha, chuyên làm ra những bộ váy cưới tinh xảo nhất cho các vị hoàng thất. Để mời được cô Angeline này chịu bay một chuyến về đây, họ đã phải liên lạc từ hơn một năm trước. Phu nhân nhà họ Phương đã bảo chồng dùng mối liên hệ với giới quý tộc ở Madrid để lấy số điện thoại của Angeline, sau đó lại cất công bay sang đó bày tỏ thiện ý.
Cuối cùng Angeline cũng đồng ý, và chiều hôm nay chính là ngày nữ thiết kế cùng với đội của mình đáp máy bay tư nhân để mang lễ phục cưới đã hoàn thành xong đến gặp Tô Vũ và Phương Thiệu Việt.
– “Bên nhà họ Phương đã có mẹ của Thiệu Việt đến, nhưng bố thấy để Tô Vũ đi một mình cũng không phải phép.” – Tô Phong Khải thở dài nhìn cô, ông mỉm cười hết sức bất đắc dĩ, ông biết cô không thích những chuyện thế này.
– “Con hiểu rồi bố, bố yên tâm đi, lát nữa con sẽ đi cùng nó.” – Tô Noãn gật đầu.
– “Cảm ơn con. Tiểu Vũ đã về phòng rồi, con đến xem nó đi.”
Lúc Tô Noãn bước vào phòng, Tô Vũ đang nằm trên giường xem tạp chí thời trang số mới nhất của Vogue. Nhìn dáng vẻ vui vẻ của nó, Tô Noãn đoán chắc những chuyện muốn làm đều đã làm được. Hai chị em đều không nhắc gì về chuyện hôm qua, giống như lời Tô Vũ nói, đó là một nghi thức để người ta nói lời chào với tuổi trẻ nông nổi của mình.
Tô Vũ nhe răng cười:
– “Có em gái sắp lên xe hoa, mời Tô tiểu thư phát biểu suy nghĩ.”
– “Rất có cảm giác tu thành chính quả.” – Tô Noãn ngồi xuống bên cạnh.
Tô Vũ ôm lấy cánh tay cô.
– “Chị còn nhớ không, năm đó chúng ta chỉ mới tí tuổi đầu, em đã từng nói, sau này em sẽ lấy anh ấy làm chồng.”
– “Gả em gái cho anh ta, chị thấy quá thiệt thòi.” – Tô Noãn thở dài – “Em thật sự không suy nghĩ lại à?”
Giọng Tô Noãn nửa đùa nửa thật, Tô Vũ bị cô chọc cho cười thành tiếng.
– “Chị gái thân yêu, sau này hai người đã là người cùng một nhà, đừng có hở tí là sinh sự nữa.”
Tô Noãn nhún vai như chịu thua.
Phương Thiệu Việt không thích Tô Noãn, từ nhỏ bọn họ đã biết chuyện này. Mỗi khi sang nhà họ Tô, người đó chỉ đến tìm Tô Vũ, mà Tô Vũ thì sẽ luôn kéo theo cô chơi cùng. Những lúc như vậy, dù còn rất bé nhưng Phương Thiệu Việt đã tỏ rõ thái độ, anh không thèm bắt chuyện với cô, cũng không muốn cùng cô chơi đùa.
Có một lần cậu bé Phương Thiệu Việt đem đến một gói kẹo nhập rất to của Đan Mạch, anh dúi vào tay Tô Vũ, mặc kệ Tô Noãn đứng cạnh bên.
– “Anh cho chỉ mình em thôi đấy.” – Lời nói lộ ra vẻ uy quyền.
– “Anh cho em rồi vậy thì là của em đúng không, em muốn chia cho chị Tiểu Noãn nữa.”
Phương Thiệu Việt mím môi thật chặt, ánh mắt lăm le nhìn cô tuy không nói lời nào.
– “Chị không ăn đâu, em ăn đi.” – Tô Noãn lắc đầu, kì thực, không phải là cô sợ Phương Thiệu Việt, chỉ là cô không thích nhìn mình như một kẻ bị người ta bố thí.
Loại kẹo này ở nhà họ Tô đâu có thiếu.
Lý Vận có một người họ hàng sống ở Copenhagen, mỗi khi gửi bưu phẩm về cho bà đều sẽ gói theo loại kẹo sữa này làm quà cho Tô Vũ. Thế nhưng, Tô Noãn chưa từng nếm qua được mùi vị ngọt ngào đó, bởi vì Lý Vận luôn dùng ánh mắt cũng như Phương Thiệu Việt lúc này để cảnh cáo cô.
Gói kẹo đó là của Tô Vũ, cô không được động vào. Cô hiểu, thế nên, cô không cần. Dù cho Tô Vũ có năn nỉ, cô cũng chưa từng nếm thử. Từ nhỏ con người Tô Noãn đã cố chấp như vậy, ương bướng như vậy, sự cao ngạo của cô có lẽ là di truyền từ mẹ. Tô Khải Phong từng nói thế.
Phải nể mặt Tô Vũ, Phương Thiệu Việt và Tô Noãn mới tạm duy trì cái vẻ bằng mặt không bằng lòng mỗi lần chạm mặt.
Hai giờ chiều, chiếc xe dừng lại trước trung tâm dạ tiệc sang trọng nhất trong thành phố. Tòa nhà hình hộp mười tầng được xây dựng bề thế khiến ai đi qua cũng phải ngước nhìn.
Thứ khiến họ phải ngước nhìn còn có phong thái của đại tiểu thư và nhị tiểu thư của Tô gia. Điều thú vị là chỉ cần liếc qua một cái là đã biết được ai là ai.
Tô Noãn gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ xinh đẹp của cô là kiểu thanh lịch, trong trẻo nhưng không mất đi vẻ gợi cảm. Chiếc váy màu mận chín trên người tôn lên nước da trắng trẻo, ôm lấy những đường nét cơ thể quyến rũ.
Thế nhưng ánh hào quang thực sự khiến người ta không thể rời mắt, thực sự lại là nhị tiểu thư đứng cạnh bên. Trên gương mặt cô là nụ cười rạng rỡ, tươi tắn hệt như ánh nắng mùa hạ. Tóc đuôi ngựa cột dong dỏng sau lưng, cả người toát lên sự sống động không sao che giấu được.
Từng có người dùng một phép so sánh khái quát: Đàn ông sẽ vì nhan sắc của đại tiểu thư nhà họ Tô mà ngẩn ngơ, nhưng cuối cùng lại vì nụ cười của Nhị tiểu thư mà mong ước đắm chìm mãi mãi. So với một cô gái lịch sự, lãnh đạm, cánh mày râu càng mê đắm một cô gái nhiệt tình như lửa với những câu chuyện thú vị không khi nào dứt.
Cả tầng thứ ba của trung tâm đã được thuê vào buổi chiều nay, mục đích là để nhà thiết kế Angelina thử lễ phục cho đôi tiên đồng ngọc nữ đang được mọi người bàn tán xôn xao ngoài kia.
Có điều, không biết là vô tình hay cô ý mà đã có một lời đồn đại lặng lẽ lan truyền trong giới: Tất cả những cặp đôi nào bước vào lễ đường với lễ phục do Angelina thiết kế, cuối cùng đều sẽ không tránh khỏi kết cục chia tay. Nhưng với xu hướng thời trang độc đáo và tên tuổi sáng bóng, dù có biết có nghe, chẳng bao người thực sự tin vào điều đó. Số lượng đặt hàng của Angelina vẫn đứng đầu trong danh sách các nhà thiết kế trang phục cưới, mặc kệ lời đồn tai quái kia.
Cặp đôi tiếp theo trong danh sách của Angelina và cả đội chính là Tô Vũ và Phương Thiệu Việt. Trên mạng có người ác ý đùa cợt, mở hẳn một topic: Đoán xem, bọn họ sẽ bên nhau bao lâu?