Chương 2: Đau lắm phải không?
Hai giờ bốn mươi sáu phút sáng, Tô Noãn đang vượt qua đèn đỏ thứ tư, chuẩn bị rẽ phải trên đường về nhà thì điện thoại cô vang liên hồi.
Sau này nghĩ lại về thời khắc ấy, Tô Noãn dự trù đến một khả năng.
Nếu… Nếu ngày sinh nhật của Tô Vũ không trùng vào ngày mất của mẹ cô, vậy thì Tô Noãn cũng sẽ không sụp đổ đến mức cần phải quay về căn nhà đó. Sự ra đi của Trần Mai Chi vẫn luôn giống như một cái gai khảm thật sâu trong trái tim cô, cho dù không động vào cũng nhói đau.
Nếu là như vậy, chuông điện thoại cô sẽ ngắt vào đêm đó, trước khi lên giường ngủ.
Nếu là như vậy, tất thảy những chuyện xảy ra sau này, đều không hề tồn tại. Tất cả những bi kịch, bất hạnh, khổ ải, đều lặng lẽ chảy trôi trong dòng thời gian không có gì liên can đến bọn họ.
Thế nhưng, đáng tiếc, quá nhiều những khả năng nếu như này, lại không cách nào xảy ra. Đến cuối cùng, bánh xe định mệnh vẫn đều đặn xoay vòng, đúng tại thời khắc ấy, Tô Vũ phải gọi một cuộc điện thoại, mà Tô Noãn đã bắt máy.
Định mệnh đã bắt được vạt áo bọn họ, kể từ đó, rất nhiều thời khắc đã không thể quay đầu.
Trong khoảng sáng tối nhợt nhạt, hương vang không nặng đô nhưng vẫn còn lâng lâng trong máu, tiếng chuông này rõ ràng có phần khiến kẻ khác giật mình.
Đường truyền vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã vang đến một hồi nháo nhào khóc lóc. Tô Noãn khẽ nhíu mày, tấp xe vào lề, giọng nói thanh lạnh mang theo mấy phần nghiêm khắc và sốt ruột.
– “Đừng khóc nữa Tiểu Vũ, bình tĩnh, xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhị tiểu thư nhà họ Tô kìm nén tiếng thút thít, sau đó bằng giọng nói hổn hển lúc mờ lúc tỏ của mình tóm tắt lại mọi chuyện. Nghe đến đâu, cơn đau nửa đầu càng khiến Tô Noãn muốn chửi thề tới đấy.
Tiệc sinh nhật kết thúc, Tô Vũ nghe theo lời mấy người bạn lén lút mang mấy chai rượu định lái xe xuyên đêm ra biển ngoại thành. Cô gái hai mươi lăm tuổi vốn ngoan ngoãn, hiểu chuyện đã nói dối với vợ chồng nhà họ Tô rằng bạn bè cô làm một buổi tiệc ngủ thân mật, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôm sau cô sẽ trở về nhà trong bộ dáng đoan trang thường ngày.
Đối với Tô Vũ, chưa từng có ai nghi ngờ. Không ngờ chỉ mới vài ngụm rượu mà tiểu thư Tô Vũ đã lâng lâng trong người, khi quẹo cua liền đâm thẳng vào hàng rào chắn. Kể đến đây, Tô Vũ lại òa khóc dữ dội, những tiếng nấc đều đặn vang lên là minh chứng rõ ràng nhất của việc bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc.
Hơn nửa giờ đồng hồ sau, rốt cuộc Tô Noãn cũng đã đến được nơi cần đến.
Trong chiếc xe dạng hộp cũ kĩ, Tô Vũ đang ngồi co ro, mái tóc xoăn dài rũ xuống hai bên bả vai, gương mặt cô tái nhợt. Vừa nhìn thấy Tô Noãn chui vào xe, Tô Vũ đã òa lên khóc, dường như so với ban nãy qua điện thoại còn thảm thiết hơn.
Tô Noãn kiểm tra xem thương tích trên người Tô Vũ, xem ra cũng không có gì đáng ngại. Ban nãy cô đã nhìn qua đầu xe, cú tông không mạnh nhưng đủ vỡ đèn xe và gây ra mấy vệt trầy xước.
Tô Vũ chưa từng trải qua loại chuyện kiểu này, trước nay đi về phần lớn đều là tài xế đưa đón. Tô Noãn thở dài một tiếng, bao nhiêu câu trách móc cuối cùng chỉ hóa thành động tác nhét viên thuốc vào tay Tô Vũ. Cô ngồi xuống bên cạnh nó, vạt áo khoác thấm đầy hơi lạnh của một buổi đêm ngoại ô gió nặng nề.
Tô Vũ ngước gương mặt đã lem luốc phấn son lên nhìn Tô Noãn. Cô đang cầm bông băng và cồn xử lí vết thương cho Tô Vũ, hàng mi rợp dài che khuất đi đôi mắt nên Tô Vũ không áng chừng được cơn giận của Tô Noãn hiện tại ở mức mấy. Đừng tưởng bình thường chị gái cô hiền lành, khi nổi nóng cũng khiến Tô Vũ run lẩy bẩy.
Lý Vận hay trách con người Tô Noãn lạnh lùng, nhưng thực ra Tô Vũ biết, người chị gái không cùng cha cùng mẹ này của cô sống rất tình cảm. Sự dịu dàng của Tô Noãn hiếm khi phơi bày rõ nét, thế nhưng bất cứ khi nào Tô Vũ cần, Tô Noãn đều ở đó vỗ về cô, mà hình như cũng chỉ có mỗi Tô Noãn hiểu được những trăn trở trong cô mà thôi.
Vậy là tự dưng những lời trong lòng cứ thế trôi tuột qua khóe môi.
– “Chị, chị biết em không hề cố ý. Em chưa từng làm những chuyện như thế này… Em có một người bạn tên Tiểu Hà sắp phải sang Afghanistan nhập ngũ, thế nên tụi em mới bàn nhau đến biển ngoại thành một đêm…” – Tô Vũ nước mắt lưng tròng kể lể – “Hồi nhỏ lúc nào bọn họ cũng rủ em, thế nhưng càng lớn càng lớn, mỗi dịp đi chơi như vậy em đều từ chối tham gia. Nếu không vì phải học dương cầm hay khiêu vũ thì cũng là vì phải cùng bố đi đến hội nghị này hay cùng mẹ thăm quý bà kia. Dần dần, họ không rủ em nữa…”
– “Chị, lúc Tiểu Hà gọi cho em, cậu ấy nói, Tiểu Vũ à, mình sắp đi xa rồi, không biết còn trở về gặp được cậu hay không. Em biết cậu ấy không trách em, nhưng nếu em không đi, em sẽ trách chính mình mất.”
– “Chị…” – Nước mắt của Tô Vũ rơi xuống mu bàn tay cô ấm nóng.
Tô Noãn nhìn đôi mắt đầy nước của Tô Vũ, trong trái tim như có một vết nứt rất mảnh nhưng lại có năng lực khiến người ta xót xa. Là con một, Tô Vũ đã định sẵn là phải kế thừa Tô Gia, gánh gồng trên vai trách nhiệm nặng nề từ Tô Khải Phong. Điều khiến Tô Noãn không nỡ nhất là Tô Vũ vốn không giống sinh ra để làm một người kinh doanh. Dường như đôi mắt đứa trẻ ấy đã được định sẵn là không thể chứa quá nhiều lo toan được mất, không đoán già đoán non hay suy nghĩ trước sau, chỉ cần là việc muốn làm, nhất định sẽ làm ngay tức khắc.
Nhưng sau cùng, con người vẫn phải chọn dung hòa với thực tế. Người ngồi trước mặt cô đây đã thu lại con người hồn nhiên của mình, trở thành một cô gái khôn khéo như sự mong đợi của người khác.
– “Uống thuốc đi, vết thương có thể nhiễm trùng đấy.” – Tô Noãn nói, giọng cô dịu đi.
Ngoan ngoãn uống xong, Tô Vũ lấm lét nhìn cô.
– “Chị, về phần ba mẹ…”
– “Chút chuyện nhỏ này phiền đến bố mẹ làm gì.” – Tô Noãn quấn băng xong rồi, ngước mắt nhìn Tô Vũ.
– “Chị là tốt nhất.” – Tô Vũ cười nhe răng.
– “Tốt nhất hả? Bây giờ tình thế không hợp lẽ, về nhà xem chị xử lí em kiểu gì!” – Tô Noãn giơ tay cốc đầu nó, cũng cười đáp lại nhưng ánh mắt toàn là mùi cảnh cáo.
– “Vâng vâng vâng, tùy chị xử lí!”
Giọng nói ấy thật sự là tràn ngập phấn khởi, có điều, chỉ hai giây sau đã xụi lơ, ngập ngừng. Tô Noãn nhạy cảm phát giác ra điều bất thường, theo ánh mắt Tô Vũ nhìn sang đối diện.
Theo động tác tay của Tô Vũ, khi tấm vải dù màu đen được lật lên, Tô Noãn kinh hoàng nhận ra có một người đàn ông đang nằm bên băng ghế cách họ một sải tay. Ban nãy đồ vật được chất đầy mà không gian xe lại tối tăm nên khó lòng thấy được, bây giờ thật sự lại xuất hiện một người đàn ông. Nương theo ánh trăng bên ngoài, vùng mang tai kia đã thấm đầy máu.
Tô Noãn vội vã bật đèn pin bằng điện thoại lên, trong khi Tô Vũ ảo não cất tiếng.
– “Người này nằm trong bụi cỏ phía bờ kia, ban nãy em uống chút rượu, đến đó nôn thì bắt gặp anh ta.”
Nói xong, nó lấm lét nhìn cô, hạ thấp giọng:
– “Chị nói gì đi chứ?”
Tô Noãn thở phào một hơi, ý nghĩ vừa trồi lên trong đầu cô mấy giây trước chính là: Không lẽ nó đã đụng trúng ai rồi?
Tô Vũ nắm lấy tay cô, cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong:
– “Chị, chị giúp em đi! Bây giờ em phải đi rồi, nhất định trong đêm nay em phải gặp được Tiểu Hà. Người đàn ông này… chị giúp em xử lí có được không, tốt nhất chị chở anh ta đến bệnh viện rồi vứt ở đó. Lỡ như anh ta là xã hội đen thì sao? Càng lỡ như anh ta không phải xã hội đen, mà có lòng muốn báo đáp thì sẽ phiền to.”
Cũng phải, tiểu thư Tô Vũ tại sao lại xuất hiện nơi quốc lộ ngoại thành lúc ba giờ sáng, hơn nữa còn uống rượu trong lúc lái xe? Dạo gần đây mấy người tai to mặt lớn trong tập đoàn tập trung quan sát nhất cử nhất động của Tô Vũ hơn bao giờ hết, gánh vác một Tô Thị sao có thể là chuyện nhỏ? Tuy Tô Noãn biết năng lực của Tô Vũ, nhưng sống trong thương trường, thứ cần mang theo đâu chỉ là tài năng mà còn là khả năng thiên biến vạn hóa, thu phục lòng người. Một đứa con gái đã có người lời ra tiếng vào, nếu quả thực nảy sinh tin đồn xấu gì, đến Tô Khải Phong cũng khó lòng bảo vệ cho nó.
Tô Noãn quát một tiếng:
– “Nói vậy là em cũng biết mình đang trong lúc nào à?”
Tô Vũ ấm ức nhưng không dám cãi lại, dù sao chuyện ngày hôm nay cũng là một nước đi hoàn toàn không mang theo đầu óc, đâu ngờ lại xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến nỗi chui ra một người đàn ông thương tích đầy mình.
Tô Noãn kiểm tra một loạt vết thương trên người người đàn ông. Vết thương trên tai đã khô máu, một vết thương ngay bả vai vẫn còn ấm nóng là hai chỗ cần sơ cứu trước tiên, còn lại xem ra vẫn có thể cầm cự chờ đến bệnh viện.
– “Chị, em phải đi thật rồi!” – Tô Vũ rên lên, có vẻ quyết đêm nay phải làm đến cùng. – “Hôm nay sẽ là nghi thức từ biệt cuộc sống hoang dã của em, khi nào em về, chị phạt em thế nào cũng được.”
Làm con cái trong một gia đình quyền quý đã định sẵn không thể sống thoải mái như một người bình thường.
Tô Noãn mím chặt môi nhìn con bé, giọng điệu lạnh lùng:
– “Chuyện hôm nay tuyệt đối không liên quan gì đến em, nghe rõ không?”
Tô Vũ trào nước mắt, khàn giọng:
– “Vâng.”
Tô Vũ cầm lấy chìa khóa xe của Tô Noãn rời đi, không gian xung quanh liền yên tĩnh như lúc ban đầu. Mang theo chút ảo não, Tô Noãn liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
Từ dáng nằm cong vẹo của anh ta trong gian xe, có thể phỏng đoán người đàn ông này rất cao, là một dạng ưu thế tuyệt đối. Cánh tay anh ta buông thõng, máu dính chặt trên những dường gân xanh hằn nổi. Gương mặt đại trà bình thường, là loại trên đường bất kì lúc nào cũng có thể bắt gặp một dung nhan tương tự.
Phía bả vai màu áo đậm bất bình thường, Tô Noãn vươn tay chạm vào, quả nhiên là dính phải một chất lòng đậm đặc nhớp nháp, mang theo chút ấm nóng.
Cô lấy kéo trong hộp sơ cứu cắt áo người đàn ông ra, sau khi định thần lại thì trước mắt Tô Noãn lộ ra một thân hình có khả năng khiến phụ nữ đỏ mặt chân run. Bờ vai người đàn ông rất rộng, cơ ngực săn chắc, kéo xuống là vòng eo rắn rỏi, đường nhân ngư thoắt hiện với những đường nét cơ bắp đầy sức mạnh chứng tỏ là người tập thể hình đều đặn.
So với gu thẩm mỹ của Tô Noãn, dáng hình này càng phù hợp với cô hơn là cơ bắp cuồn cuộn của những nhà anh quyền anh thi đấu hạng nặng.
Chỉ có điều, với chiều cao này, thân hình này, mang theo một gương mặt bình thường như vậy có chút không hợp lẽ. Hợp lẽ ở đâu thì cô chẳng thể nói rõ được. Thông thường những anh chàng sở hữu thân hình đẹp đều đi kèm với một gương mặt đẹp, Tô Vũ từng khẳng định với cô như thế.
Tô Noãn không để mình mất hồn quá lâu, cô thuần thục rửa sạch vết thương trước tiên. Lớp máu trôi đi rồi, độ sâu của nhát dao trên da thịt khiến cô không kìm được hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ cần sâu thêm một chút nữa thôi, liệu có nhìn thấy xương không nhỉ? Dùng bông băng thấm sạch, băng bó lại cẩn thận, Tô Noãn chỉ đành cởi áo khoác trùm đầu của mình thay cho cái áo đã dính đầy máu và bụi của người đàn ông.
Tô Noãn biết sơ cấp cứu cơ bản nhưng bình thường cô chẳng bao giờ rơi vào những tình huống éo le thế này, chỉ đành cầu nguyện chút kiến thức y học hạn hẹp của cô có thể giúp anh ta bình an đến khi có người tới giúp.
Cô dùng khăn giấy ướt lau qua mặt anh ta, buồng xe tối đen nên chỉ có thể nương nhờ vào chút ánh sáng bên ngoài từ ngọn đèn đường để nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Cô không dám sử dụng điện thoại liên tục, chỉ sợ chút ít phần trăm pin còn lại sẽ tắt ngúm khi cần.
Tô Noãn lấy một viên thuốc cùng loại với của Tô Vũ khi nãy ra, tờ giấy hướng dẫn sử dụng của dược sĩ bị cô mở căng ra trên băng ghết từ đầu. Cố nâng nửa người trên của anh ta dậy, nhưng cô không dám động mạnh vào vết thương nơi bả vai, thế nên chỉ đành cố gắng xác định khuôn miệng người đàn ông, bóp miệng anh ta hé ra một khe đủ để đút viên thuốc vào. Sau đó định đổ nước xuống.
Bất ngờ, đôi mắt đối diện cô thình lình mở ra, dù là trong bóng tối, ở khoảng cách sát gần như vậy vẫn khiến cô nhìn thấy rõ, đó là một đôi đồng tử sạch sẽ mà đen thẫm.
Tô Noãn bất ngờ đến nỗi quên cả phản ứng.
Người đàn ông khẽ liếc chai nước trên tay cô, sau đó vừa dùng răng cắn chặt viên thuốc trong miệng, vừa sắc sảo cất giọng.
– “Thuốc gì đây?” – Giọng nói anh khản đặc, nhưng lại đặc biệt êm tai.
Tô Noãn giật mình trong giây lát rồi trả lời thành thật.
– “Thuốc kháng viêm.”
– “Làm sao tôi biết cô đang nói thật?” – Thần sắc người đàn ông trông rất mệt mỏi, đuối sức, vậy mà vẫn lạnh lùng thốt ra câu hỏi chất vấn người đối diện.
Dáng vẻ nghi hoặc và giọng nói chẳng chút cả nể của anh ta làm Tô Noãn nở nụ cười lạnh.
– “Tiên sinh, tôi đề nghị anh nên xem xét lại tình hình hiện tại. Anh hôn mê bất tỉnh đã gần hai giờ đồng hồ, nếu tôi muốn hạ độc thì giờ anh không còn mở mắt ra được nữa đâu.”
Tô Noãn mở hộp sơ cứu, lấy vỉ thuốc cùng hóa đơn thanh toán ném về phía anh ta. Cô vừa định bỏ ra ngoài hút một điếu thuốc thì bàn tay đã bị siết chặt bởi một bàn tay khác. Hơi ấm bất thình lình làm cô không kịp phản ứng.
– “Xin lỗi, tôi không có ý đó.”
Tô Noãn xoay người lại, người đàn ông đang nhịn đau để cầm lấy tay cô, vẻ gấp gáp ấy cho thấy dường như anh ta sợ làm cô phật ý. Cô không dám cử động mạnh, bởi trên cánh tay của người đàn ông, nơi bả vai, có một vết thương bằng dao sâu hoắm, chỉ cần nhìn bề mặt cắt rất ngọt là đã biết không hề nương tay. Giống như hi vọng nhát dao này thật sự có thể tiễn anh ta đến Hoàng Tuyền.
Tô Noãn chưa kịp trả lời thì người đàn ông lại lên tiếng, lần này cô chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt anh ta vì trời đêm còn tối quá, thì đã nghe âm thanh trầm khàn vang lên bên tai.
– “Cô bị thương ở chân phải không? Đau lắm phải không?”
Mà chẳng hiểu sao hai câu hỏi từ người đàn ông xa lạ trước mặt, lại làm một giọt nước mắt lăn dài trên má Tô Noãn, như là làm sao cũng không thể tránh khỏi thời khắc này.