Chương 1: Tôi sống rất tốt
Sáu phút sau, ngày mới sẽ đến, đánh dấu cột mốc sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Tô Vũ, nhị tiểu thư của Tô Gia. Nếu đúng theo dự đoán của những gương mặt đại diện trong ngành, trong thời gian ngắn sắp tới, Tô Thị sẽ được Tô Khải Phong trao lại cho cô con gái rượu của mình.
Một đồn mười, mười đồn trăm, nghe nói cô con gái thứ hai ấy không chỉ thông minh đĩnh đạc mà còn sở hữu một nhan sắc động lòng người. Từ năm mười sáu tuổi đã theo bố tham dự không ít các hội thảo chuyên môn. Nhà họ Tô treo đầy những giải thưởng lớn nhỏ của Tô Vũ không thiếu một chuyên mục nào: nhảy múa, hội họa, dương cầm, Trại viên trẻ tuổi nhất của Trại quốc tế, Thành viên xuất sắc nhất của ban Điều hành Cuộc thi Khởi nghiệp trẻ, Gương mặt trẻ triển vọng trong làng cung ứng,…
Mà đâu chỉ có thế, báo chí đâu chỉ tốn giấy bút cho một cô gái vàng nhiều năm như vậy, họ mê đắm những tin tức về Tô Vũ còn thêm một lí do nữa: vị hôn phu của Tô Vũ chính là Phương Thiệu Việt – con trai duy nhất của Phương gia, nắm trong tay vô số sản nghiệp lớn từ gia đình. Khi nhà họ Tô và nhà họ Phương hợp nhất, cực thịnh sẽ là tính từ chuẩn xác nhất để nói về sự liên hôn của hai gia tộc này.
Thanh mai trúc mã, tình cảm đẹp tựa một cuốn phim điện ảnh cổ điển những năm 90.
Trong sảnh lớn khách sạn lúc này là những thân ảnh sang trọng cao quý đang trò chuyện bên cạnh ly vang đỏ nhiều năm tuổi, nền nhạc diễn tấu từ những nghệ sĩ hàng đầu càng làm khung cảnh trở nên thập phần xa hoa. Hai mươi lăm tuổi đánh dấu cho cột mốc trưởng thành đầu tiên trong cuộc đời, thế nên Tô Gia quyết tâm tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn đặc biệt cho Tô Vũ, danh sách khách mời toàn là những nhân vật máu mặt.
– “Tô tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
Đây là câu Tô Vũ đã nghe nhiều nhất trong tối nay. Trước ánh mắt liếc ngang liếc dọc của anh ta, Tô Vũ nén nhịn cười thành tiếng, giả vờ giả tảng hỏi.
– “Anh đang muốn tìm ai ở đây sao?”
– “Mạo muội rồi, Tô đại tiểu thư…”
– “À, anh hỏi chị gái tôi? Chị ấy về trước rồi.” – Tô Vũ nhoẻn miệng cười linh hoạt.
– “Thật đáng tiếc, ban nãy trông thấy cô ấy nên muốn mời một ly rượu.”
– “Quả là đáng tiếc.” – Tô Vũ gật gật đầu, cuối cùng còn bổ sung – “À, nhưng chị gái tôi uống trà, không uống rượu.”
Đợi anh ta chưng hửng khen ngợi mình vài câu rồi rời đi, Tô Vũ mới quay sang Phương Thiệu Việt đứng bên cạnh, thấp giọng:
– “Loại phá gia chi tử như anh ta mà cũng đòi tán chị em.”
Phương Thiệu Việt đổi ly rượu trên tay thành ly nước lọc đưa cho Tô Vũ, mỉm cười:
– “Em có đang khắt khe với đối tượng của chị em quá không?”
– “Anh không biết nãy giờ có bao nhiêu người tới đây hỏi thăm rồi đâu, đương nhiên là em phải ra vẻ chủ nhà trấn giữ vườn hồng. Ban nãy chị ấy nói chắc sẽ về sớm, không biết bây giờ đâu rồi.”
Phương Thiệu Việt mỉm cười, ánh mắt lơ đãng liếc qua cả đại sảnh. Cô gái ấy, đương nhiên là anh biết giờ phút này cô đang ở đâu.
Ngoài ban công, Tô Noãn chọn cho mình một chỗ khuất mắt người nhất để tránh mấy anh chàng có ý muốn tới làm quen. Nhị tiểu thư đã có chủ, mọi ánh mắt đương nhiên sẽ dồn vào đại tiểu thư. Nghĩ đến mấy mối hôn sự khả thi rêu rao trên miệng Lý Vận khiến cô uể oải cầm ly rượu sẫm màu trong tay, đợi từng đợt gió rất có tiết tấu thổi đến mát rượi đầu óc.
Nếu hỏi Tô Noãn nên hình dung về thế giới xa hoa cô đang sống thế nào, cô sẽ trả lời rằng: Đây là một nơi mà chỉ cần nhìn bãi đậu xe cũng có thể đánh giá được những gương mặt đang dự tiệc xuất thân từ tầng lớp nào. Những chiếc CX-5 không còn đặc biệt khi không chỉ là duy nhất. Theo kiến thức hạn hẹp của mình về xe cộ, dường như Tô Noãn còn thấy cả chiếc Lamborghini Veneno, phiên bản giới hạn chỉ có 9 chiếc trên toàn thế giới, tuần trước cô còn thấy nó chễm chệ trên tạp chí.
Đương nhiên, về phần bản thân, Tô Noãn luôn tự nhận mình sống rất tốt. Tốt đến cỡ nào? Có thể duy trì nụ cười nhu hòa trên mặt cả ngày, dù cơ mặt căng cứng cũng không than vãn một lời.
Gió lùa qua bả vai hơi lạnh, Tô Noãn vừa uống cạn ly rượu trong tay vừa nhẩm tính lại thời gian cần thiết để đến một nơi đã lên kế hoạch trước. Tô Noãn nghĩ có lẽ Tô Khải Phong cũng đoán được kế hoạch này của cô. Vào những ngày ngày hàng năm, ông không muốn để cô một mình, nhưng Tô Noãn sao có thể không tự mình đến một nơi chứ.
Xoay người lại, Tô Noãn bất ngờ va vào lồng ngực một người đàn ông. Khi ngẩng đầu lên, cô bất đắc dĩ phải cất tiếng chào, thanh âm hờ hững như cơn gió trong đêm.
– “Phương Thiệu Việt.”
Lúc nói ra ba chữ này, tầm mắt cô theo thói quen dõi vào trong sảnh qua lớp cửa kính trong suốt. Tô Vũ đang đứng giữa sảnh, từ góc độ này Tô Noãn nhìn thấy được góc mặt nghiêng đang tươi cười đến vui vẻ kia, suối tóc đen dài thả xuống hai vai trông chẳng khác gì một nàng công chúa. Bộ váy màu nude hở lưng trông rất Tây là thành quả của chuyến đi shopping nửa ngày trời của Tô Noãn và Tô Vũ mấy ngày trước.
Phương Thiệu Việt nhìn Tô Noãn chằm chằm, mấy giây sau mới bật ra tiếng cười chẳng tốt đẹp gì cho cam:
– “Cô vẫn không khác gì trước đây nhỉ.”
Quá quen với giọng điệu ấy, Tô Noãn phớt lờ đi chuyện người này cố tình muốn sinh sự.
– “Thứ lỗi, tôi còn việc phải đi trước.”
Tô Noãn cầm ly rượu đi lướt qua người anh ta, nhưng chân cô vừa di chuyển thì cổ tay đã bị níu lại. Khẽ nhíu mày, ánh mắt Tô Noãn dừng lại ở những ngón tay thon gầy.
– “Anh Phương, theo trí nhớ của tôi thì chúng ta cũng đâu có thân thiết đến mức này.”
– “Bỏ đi khi có người muốn tiếp chuyện với mình khá là bất lịch sự đấy.” – Phương Thiệu Việt buông tay nhưng ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào cô.
Tô Noãn liếc nhìn anh, ánh mắt của cô đại khái đã tượng trưng cho điều cô muốn nói: Tôi không cảm thấy việc động tay động chân với một cô gái có gì lịch sự hơn. Cô có chút không theo kịp, Phương Thiệu Việt đêm nay bị gì vậy, bình thường thấy cô không phải anh ta tránh như tránh tà sao.
Ánh đèn hắt ra từ đại sảnh ra ngoài vụt tắt, lúc này chỉ còn độc nhất ngọn đèn trần pha lê buông thả giữa không gian vẽ nên thứ ánh sáng huyền ảo êm đềm, dấu hiệu bắt đầu những màn khiêu vũ. Ngoài hiên đèn tường luôn được giữ ở mức không gây chói mắt, thế nên bóng tối như đang chiếm phần thắng.
– “Tô Noãn.” – Phương Thiệu Việt lên tiếng, giờ phút này giọng nói ấy nghe kiểu nào cũng giống như đang vọng về từ một nơi rất xa – “Tháng sau tôi và Tô Vũ sẽ đính hôn.”
– “Ừm, chuyện này chẳng phải ai cũng biết sao?”
Lần này Phương Thiệu Việt không trả lời cô, anh ta chỉ đứng lặng người, bóng dáng cao lớn bị đêm tối gọt đẽo trở nên có chút cô độc đến mức không thể nói thành lời. Không đúng, Phương Thiệu Việt không nên gắn với hai từ cô độc. Anh ta đi đến đâu chỗ ấy sẽ bừng sáng, không phải sao? Người này cứ như rơi vào thế giới của riêng mình, thế nên Tô Noãn cũng tốt bụng nhắc nhở anh ta một chút.
– “Phương Thiệu Việt, tiệc khiêu vũ mở màn rồi, cô gái của anh đang chờ anh đấy.”
Tiết mục được mong chờ nhất tối nay thuộc về màn khiêu vũ của Phương Thiệu Việt và Tô Vũ. Như mọi đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong một gia đình quý tộc kiểu cách điển hình, hai người họ đều được học khiêu vũ từ rất sớm, không những thế mà trong 10.000 giờ học bọn họ đều là bạn tập của nhau, phối hợp không một kẽ hở.
Suốt những năm tháng niên hoa, huy chương danh dự của các giải khiêu vũ thanh thiếu niên dễ dàng được bọn họ cùng nhau rước về nhà. Bữa tiệc nào có sự xuất hiện của Tô Vũ thì sẽ luôn có Phương Thiệu Việt và ngược lại, khi đó bọn họ nhất định sẽ trình diễn những điệu nhảy giữa sảnh chính.
Phương Thiệu Việt quay đầu nhìn Tô Noãn, ánh mắt ấy khiến cô không được tự nhiên. Mấy giây ngắn ngủi trôi qua, anh ta đột nhiên đưa tay vò loạn tóc cô đến rối tung lên. Tô Noãn kinh ngạc, sau đó cảnh cáo anh ta bằng giọng hết sức cáu kỉnh.
– “Phương Thiệu Việt! Chúng ta đã có đủ kí ức không tốt về nhau rồi!”
– “Vậy thì cứ thêm một lần nữa đi!”
Phương Thiệu Việt rời đi, Tô Noãn vẫn đứng đó, cô sửa sang lại tóc mái mình cho đàng hoàng bằng những cử động chậm rãi, trong khi đôi môi đang mím chặt lại.
Kết thúc điệu nhảy đầu tiên, Tô Noãn muốn quay trở lại bên trong nói lời tạm biệt. Lúc này Tô Phong Khải đang đứng cạnh quầy rượu nói chuyện cùng với Lý Vận. Đêm nay Lý Vận trông càng trẻ trung hơn thường ngày, làm sao có ai nghĩ đó lại là một người phụ nữ trạc lục tuần cơ chứ. Tô Vũ khoác tay Phương Thiệu Việt đứng một bên, trên mặt ai cũng đang giữ cho mình nụ cười đến tận mang tai.
Cuối cùng Tô Noãn không tiến về phía đó. Cô đổi một ly vang trắng, uống cạn, nhẩm thầm trong lòng: Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ. Sau đó xoay người đi ra cầu thang bên góc trái tòa nhà dẫn thẳng đến bãi giữ xe.
Mùa thu năm nay có vẻ lạnh hơn năm ngoái, lá vàng rơi rụng lả tả trong khoảnh sân rộng. Chiếc áo choàng dáng dài không che nổi gió lạnh phần phật qua bắp chân lộ ra trong không khí. Cô lái con Copper bốn chỗ của mình ra khỏi bãi, hướng về phía ngoại thành.
Trên đường đi, Tô Noãn dừng chân ở hai nơi. Đầu tiên là một nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng ven đại lộ để lấy một chai vang 36 năm tuổi. Cô là khách hàng thân thiết giấu mặt của bọn họ. Tiếp theo là cửa hàng tiện lợi, cô cần mua băng Urgo. Lần này phải mang một đôi số lượng có hạn của Christian Louboutin mới toanh khiến gót chân cô trầy xước đến rớm máu.
Gần một giờ đồng hồ sau, hoàn thành tất cả các công việc cần làm, cuối cùng Tô Noãn dừng xe trước một căn biệt thự tầm trung. Nước sơn trắng, mái ngói màu cam gạch, hàng thường xuân leo lên hàng rào chằng chịt. Khi ngẩng đầu lên nhìn vào ô cửa sổ tầng hai, nơi đó từng có một hàng sen đá do chính tay cô và mẹ chăm sóc, nhưng nay đã biến mất chẳng còn chút dấu vết. Cô lại quên mất, cũng đã gần nửa năm trôi qua rồi.
Tô Noãn bước ra khỏi xe, lặng người đứng trước cánh cổng. Cô biết, khi đẩy cánh cửa này ra, âm thanh ma sát của những bề mặt nhiều năm tuổi nhất định sẽ rất chói tai. Thế nhưng, cô lại ám ảnh thứ âm thanh ấy mãi, đôi khi còn gặp chúng trong những giấc mơ dai dẳng.
Đẩy cửa, để giày lên kệ, xỏ dép, Tô Noãn mang chai rượu vang vào nhà. Đầu tiên, cô châm điếu thuốc để ở vị trí ghế bên cạnh mình, đặt thêm một ly vang được rót gần tràn miệng ly như một nghi lễ. Sinh thời, Trần Mai Chi hay ngồi ở đây để xem thời sự.
Sau đó Tô Noãn nghiêng mặt châm lửa cho mình, rít một hơi, uống rượu, chậm rãi như một kẻ lữ thứ. Người đó mang trên mình rất nhiều sứt sẹo không thể quên đi, đến một ngày chúng nặng nề đến nỗi chỉ cần nói ra thì chẳng khác gì vạn tiễn xuyên tâm, nên sau cùng chỉ đành gửi gắm những tâm sự vào làn khói dày đặc và vị rượu đắng chát.
Tô Noãn nghĩ mình giờ phút này chắc là thế rồi, có điều cô cũng mắc bệnh của đám nhà giàu, thích uống vang cổ điển tính bằng đô la.
Mẹ à, mẹ nhìn xem, ông ấy đã nuôi dưỡng con trở thành một cô nàng tiểu thư.
Mẹ à, nếu bây giờ phải trở lại những ngày tháng cơ cực lúc đó, con không biết mình còn có thể chịu đựng nữa không đây.
Mẹ à, Tô Vũ hai mươi lăm tuổi rồi, con bé ngày càng ra dáng một người cầm cương trong tay, con tự hào lắm.
Mẹ à, nếu con nói con không nhớ mẹ nhiều như con từng tưởng tượng, mẹ có buồn không?
Không gian yên ắng không một tiếng động, Tô Noãn dựa đầu vào thành ghế, ngước mắt nhìn bức tranh treo trên tường đối diện.
Những nét vẽ họa lên hai người, một phụ nữ, một cô bé. Phía sau lưng họ là bầu trời xanh, xa hơn nữa còn có thể thấy những đồi chè mơn mởn. Gam màu xanh phủ lên khung tranh, nụ cười bọn họ vì vậy thêm mấy phần vui vẻ. Đó là lần cuối cùng cô có thể cùng người phụ nữ ấy đi du lịch. Mẹ cô thích trang trí nhà cửa, thích xem album ảnh, và thích những ngọn núi.
Vào ngày sinh nhật bà, Trần Mai Chi sẽ dắt Tô Noãn đi ăn vịt quay Bắc Kinh. Cô từng thích hương vị ấy bao nhiêu, thì đã ngần ấy tâm niệm thời gian sẽ chẳng bao giờ thử lại. Cảnh còn người mất, vật còn tình tan, sự đau đớn ấy giống như một tấm lưới thít chặt Tô Noãn mỗi khi cố gắng nhớ lại quá khứ đã qua.
Tô Noãn sống rất ổn, bình thường cô chẳng bao giờ buồn thương, thế nhưng cứ đến một ngày này trong năm, cô lại cảm thấy thế giới như chao nghiêng, đôi vai mình chẳng còn gồng gánh nổi nữa.
– “Mẹ.”
Tô Noãn kêu lên một tiếng, không biết có phải vì đã quá lâu không nói ra từ này thành tiếng không, mà ngữ khí của cô đặc biệt thận trọng, lại mang theo nhiều phần run rẩy.
– “Mẹ yên tâm, con sống rất tốt.”
Đứa trẻ thu mình lại ngồi trong một góc, kì thực chuyện mất đi một người thân là nỗi đau không gì có thể hàn gắn, cũng không có phép màu nào có thể xoa dịu. Dù cho có qua thêm một giờ nữa, đi qua một ngày nữa, trải qua một đời nữa, trong ngăn cảm xúc bị niêm phong ấy, mọi thứ vẫn mang hình dáng ban đầu.
Khi Tô Noãn rời khỏi căn nhà, màn đêm đã phủ kín thành phố không còn khe hở. Đêm nay trời không có sao, gió thổi qua, những dây thường xuân rung rinh, rung rinh mãi không dừng.
Tiếng chuông điện thoại văng vẳng bất thình lình khiến Tô Noãn giật nảy mình, nhìn lướt qua màn hình, chẳng hiểu sao cô chợt có dự cảm không lành…