Chương 9
Trước khi đi Ninh Cận đã mua cho Ninh Uyển một hộp kẹo.
Bình thường anh không thích cho Ninh Uyển ăn mấy thứ đồ ngọt này vì chúng không tốt cho răng của cô. Hồi nhỏ Ninh Uyển lúc nào cũng muốn ăn đồ ngọt, lúc đó anh cũng còn nhỏ, cô ồn ào anh liền mua cho cô.
Đến một ngày một chiếc răng của cô bị sâu không ít.
“Sao anh lại mua nhiều thế?”
Ninh Cận cười, đem lọ kẹo đặt lên bàn học của Ninh Uyển: “Đâu có để em ăn hết một lần đâu. Mỗi ngày ăn một viên, ăn hết rồi anh sẽ về đón năm mới với em.”
Cô bé không nói gì, nhìn chằm chằm hũ kẹo hồi lâu.
Ninh Cận lại nói: “Cũng đâu phải là anh sẽ không trở về. Đừng khóc.”
Ninh Uyển lúc này mới bắt đầu cười, Ninh Cận nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay ra xoa xoa mặt cô: “Cười còn xấu hơn cả khóc. Sao anh lại có một cô em gái xấu thế này, ai thích quỷ nhỏ xấu xí chứ?”
Ninh Uyển cười: “Anh trai thích.”
Đây là lần đầu tiên hai anh em xa cách, khác với những lần chia ly trước đó. Lần này khoảng cách giữa họ là cả một đại dương và cả sự khác biệt về thời gian nữa.
Ninh Cận cũng cười: “Em nói đúng, anh thương em.”
Kỳ thật hành lý đã thu xếp xong, vé máy bay cũng đã ở trong ba lô rồi. Ninh Cận vỗ lưng Ninh Uyển, vẫn rất không yên tâm dặn dò: “Em ở nhà tự mình chú ý an toàn nhé.”
“Có chuyện gì thì nhắn tin cho Tống Thanh Yến, không vui thì gửi tin nhắn cho anh cũng được. Rảnh thì gọi điện cho anh, anh nhất định sẽ nghe máy.”
Ninh Cận hít một hơi: “Mỗi tháng anh sẽ về một lần, đừng sợ.”
“Tối nay em muốn ăn gì?”
Máy bay xuyên qua bầu trời, để lại một dải mây trắng.
Ninh Uyển cúi đầu, cùng Tống Thanh Yến đi trên con đường rợp bóng cây: “Anh Thanh Yến cái gì cũng biết nấu sao?”
Tống Thanh Yến: “Nói về nấu nướng, biết nấu thì có lẽ là rất nhiều.”
“Sườn xào chua ngọt được không ạ?”
Tống Thanh Yến đồng ý: “Được chứ.”
Có lẽ là hôm nay tiễn Ninh Cận đi, tâm trạng của cô bé rõ ràng có chút không tốt. Tống Thanh Yến cũng không tìm chủ đề nói chuyện nữa, cùng Ninh Uyển đi một đoạn đường, bầu trời cũng dần dần tối sầm lại. Ninh Uyển cuối cùng mới bình tĩnh lại một chút.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Tống Thanh Yến xoa đầu Ninh Uyển, quay đầu nhìn hoàng hôn phía sau họ: “Về nhà thôi, làm sườn xào chua ngọt cho Uyển Uyển.”
Món sườn xào chua ngọt buổi tối rất ngon.
Khi Tống Thanh Yến đang nấu ăn trong bếp, Ninh Uyển dựa vào khung cửa nhìn. Cô lúc này cũng không biết tâm trạng của mình rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Chỉ là cảm thấy sau khi Ninh Cận rời đi trong nhà yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ninh Uyển cúi đầu, gửi tin nhắn cho Ninh Cận, nói trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ánh lửa trong bếp, âm thanh trên thớt.
Còn có Tống Thanh Yến đang đeo tạp dề.
Ninh Uyển đột nhiên cảm thấy cũng không còn yên tĩnh đến vậy nữa.
Giống như lời Tống Thanh Yến nói ngày đó, cô sẽ không cô đơn một mình, anh sẽ ở bên cô.
Hôm nay Tống Thanh Yến nấu thêm nhiều món hơn, Ninh Uyển sửng sốt trong giây lát khi thịt lợn băm và cà tím được đặt lên bàn, cô cũng rất thích ăn món này. Đặc biệt thích ăn, chỉ có Ninh Cận biết cô thích ăn những món này.
Cô bé nhìn những món ăn đó: “Sao anh nấu nhiều vậy?”
Tống Thanh Yến cởi tạp dề đặt lên ghế: “Không phải em rất thích món này sao?”
“Nhưng em chưa từng nói với ai khác mà, anh, sao anh lại biết?”
Tống Thanh Yến sững lại.
Chàng trai trong chốc lát vẻ mặt có chút bối rối, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái bình thường, anh ngồi xuống nói: “A Cận nói đó. Uyển Uyển không thích ăn những món này sao?”
“Thích ạ.” Ninh Uyển nói.
Tống Thanh Yến cười: “Vậy thì tốt, sắp khai giảng rồi phải không?”
Nghe đến chuyện này Ninh Uyển có chút mất tinh thần, cô bé gắp một miếng sườn xào chua ngọt: “Vâng ạ, còn một tuần nữa là khai giảng rồi.”
Tống Thanh Yến hỏi: “Bài tập làm xong cả rồi chứ?”
“Xong cả rồi! Anh, anh từng hỏi em một lần rồi đó, anh có phải là không tin em không?”
Tống Thanh Yến giơ tay, vẻ mặt vô tội: “Không có, oan quá.”
Ninh Uyển cười.
Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, cô bé với nụ cười bỗng trông đặc biệt xinh đẹp.
Tống Thanh Yến hạ tay xuống, dịu dàng nói: “Em khai giảng xong không lâu thì anh cũng khai giảng rồi. Đợi em tan học, nếu anh anh rảnh sẽ đón em ở cổng trường. Nếu anh không rảnh, chú tài xế sẽ đón em.”
“Nếu em có hẹn với bạn thì nhắn trước cho anh một tiếng. Khi nào xong để anh đến đón em. Nếu như anh thật sự không thể đi được, em vẫn tốt nhất nên gọi cho chú tài xế.”
“Sau đó sau khi về đến nhà thì nhắn tin cho anh, được không?”
Ninh Uyển gật đầu đồng ý: “Anh, sao anh so với anh trai em lại càng…”
Tống Thanh Yến gắp cho Ninh Uyển một miếng cà tím, thuận theo lời cô tiếp tục nói: “So với anh trai em lại càng phiền phức?”
Cô bé lập tức lắc đầu: “Ý em không phải là như vậy.”
Tống Thanh Yến cười: “Cho dù Uyển Uyển thấy phiền phức hơn trước, cũng vẫn phải làm vậy.”
Anh luôn mỉm cười dịu dàng, nhưng Ninh Uyển lại làm thấy lúc này Tống Thanh Yến rất nghiêm túc.
“Bởi vì trước đó anh đã hứa với Uyển Uyển sẽ chăm sóc em thật tốt. Uyển Uyển tin tưởng anh, anh cũng không muốn để em gặp bất kỳ nguy hiểm hay tổn thương dù là nhỏ nhất. Anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra.”
Chàng trai thanh âm rõ ràng, giọng điệu chân thật đáng tin: “Được không? Làm như đã nói.”
Pang.
Pang Pang.
Trong lòng Ninh Uyển như có thứ gì đó muốn nổ tung.
Có bé có chút lúng túng cúi đầu, buộc bản thân phải bỏ qua cảm giác kỳ lạ này: “Em biết rồi, em sẽ làm được…”
Pháo hoa nổ tung trong lòng cô.
Bao nhiêu pháo hoa dường như đang nổ tung giữa một cái tên.
Ninh Uyển không có đủ dùng khí để xem đó là tên của ai.
Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng khinh thường chính mình là kẻ hèn nhát.
Lúc này Tống Thanh Yến mới yên tâm: “Nếu có việc gì nhất định phải nhắn tin cho anh ngay, được không?”
“Được ạ.”
Dùng bữa xong, Thống Thanh Yến bảo cô đừng lo lắng.
Ninh Uyển còn chưa kịp phản ứng: “Lo lắng gì ạ?”
Chàng trai đứng dậy thu dọn bát đũa: “Lo lắng bản thân sẽ chỉ có một mình.”
Anh nhìn Ninh Uyển, ánh mặt chạm nhau, Tống Thanh Yến tiếp tục: “Không cần lo lắng chuyện đó. Nó sẽ không xảy ra, cả anh và anh trai em đều sẽ không để chuyện này xảy ra.”
“Cho nên đừng sợ, Uyển Uyển.”
Tống Thanh Yến nói: “Giống như anh nói với em ngày đó vậy, anh hứa với em, em sẽ không đơn độc một mình. Anh sẽ bên cạnh em.”
Ninh Uyển sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì.
Tống Thanh Yến trông rất nghiêm túc.
Cô đột nhiên không biết phải làm sao, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất an tâm. Cũng không còn bối rối và sợ hãi như đêm đó nữa. Cô biết rõ con người Tống Thanh Yến, Ninh Cận cũng biết rõ con người Tống Thanh Yến.
Các anh trai của cô đều là những người đáng tin cậy.
Cô sẽ tin tưởng điều đó mà không cần bất cứ lý do nào.
Ninh Uyển hít một hơi, khi nói ra mũi có chút cay: “Anh Thanh Yến, cảm ơn anh.”