Chương 8
“Vâng.”
Mẹ Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ xem qua rồi, trường của các con cũng khá gần nhà. Đến lúc đó con có thể nộp đơn cho trường xin về nhà ở.”
Ninh Cận nhíu mày.
Hôm nay là tiệc của khoa họ, xem như là tiệc chia tay anh đi nước ngoài. Mọi người đang trò chuyện cùng với giáo sư Lương. Cuộc gọi của mẹ Ninh khiến anh trở tay không kịp.
Anh chỉ vào chiếc điện thoại trong tay, xoay người rời khỏi phòng.
“A Cận.”
Ninh Cận đóng cửa lại: “Không cần đâu, bên đó sắp xếp ký túc xá khá tốt.”
Mẹ Ninh chuyển chủ đề: “Con đã đặt vé máy bay chưa?”
Ở hành lang có nhiều người ra vào, hết người này đến người khác đi qua trước mặt Ninh Cận.
Chàng trai cụp mắt: “Đặt rồi ạ.”
“Vậy con gửi thời gian cho mẹ, mẹ với ba đến đón con.”
“Không cần đâu, con còn có việc, không nói chuyện với mẹ nữa.”
Mẹ Ninh sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã cúp máy. Bà đột nhiên có chút không còn sức lực, trong đầu hiện lên hình ảnh của Ninh Cận lúc nhỏ.
Lúc đó vẫn chưa có Ninh Uyển.
Bọn họ cũng như vậy, một năm chẳng về nước mấy lần.
Lúc đầu Ninh cận sẽ khóc lóc không muốn cho họ đi, sau đó sẽ lại ngoan ngoãn chuẩn bị bất ngờ cho họ mỗi khi trở về.
Sau nữa lại cười tiễn họ đi.
Nhưng từ khi nào anh lại trở nên xa lạ với họ đến vậy?
Ninh Cận ngược lại tâm tình rất bình tĩnh, anh cất điện thoại vào túi, xoay người lại tiến vào phòng.
Tống Thanh Yến rót một ly trà đặt trước mặt Ninh Cận.
“Ninh Uyển hôm nay được nghỉ?”
“Chắc là hôm nay, các em ấy được nghỉ cuối tuần.”
Tống Thanh Yến gật đầu: “Chờ chút đi đón em ấy đi, hôm qua đã đồng ý sẽ cùng em ấy đi tô tượng.”
Ninh Cận còn chưa uống hết nước trong miệng: “Đồng ý khi nào?”
Tống Thanh Yến: “Tối hôm qua.”
Ninh Cận: “Sao tôi lại không biết?”
Tống Thanh Yến cười, đưa tay gắp đồ ăn: “Sao cậu lại hỏi tôi? Tôi cũng không biết.”
Trên bàn mọi người bắt đầu cười đùa, đều cùng một độ tuổi. Bình thường học cùng lớp đã rất thân thuộc với nhau, không khí lúc này cực sôi nổi. Ngay cả giáo sư Lương cũng bắt đầu trêu chọc.
Khi đến đón Ninh Uyển đã là ba rưỡi chiều, mặt trời treo trên đỉnh đầu, cả người nóng bức khó chịu. Khi chuông reo, từ khuôn viên trường học sinh bắt đầu đeo cặp ra ngoài.
Tràn ra như sóng biển.
Trương Tĩnh cùng Ninh Uyển ra ngoài: “Uyển Uyển, hôm nay cậu có thời gian không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Đồng…” Trương Tĩnh ngừng lại, lắc đầu cười: “Không có gì, muốn rủ cậu ra ngoài chơi.”
Ninh Uyển không nghe rõ ban đầu cô ấy nói gì, chỉ là có chút áy náy: “Hôm nay không được, anh tớ sắp ra nước ngoài rồi. Hôm nay tớ muốn ra ngoài chơi với anh ấy.”
“Không sao đâu, vậy cậu với anh trai đi chơi vui vẻ nhé.”
Vẻ mặt Trương Tĩnh có chút bối rối, Ninh Uyển nhìn cô, cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi gì.
Hai cô gái tạm biệt nhau ở cổng trường rồi mỗi người mỗi ngả.
Ninh Cận và Tống Thanh Yến đứng cách cổng trưởng không xa, Ninh Uyển vừa ra ngoài đã nhìn thấy họ.
“Anh.”
Ninh Cận xoa đầu cô: “Muốn đi tô tượng sao?”
Ninh Uyển gật đầu: “Đúng vậy, tô tặng anh một cái.”
Tống Thanh Yến đi theo sau họ, lấy cặp sách từ tay Ninh Uyển rồi tự mình mang theo.
“Vậy sao hôm qua em không nói với anh?”
“Em nói với anh Thanh Yến rồi.”
“Đúng vậy.”
Ninh Uyển liếc nhìn Tống Thanh Yến đang đi bên cạnh cô, chàng trai lúc này nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có chút dịu dàng.
Cô đột nhiên không thể cảm nhận được bất cứ điều gì xung quanh mình nữa.
Chỉ cảm thấy như đang bị ánh mắt nhìn chăm chú, mọi thứ xung quanh đều như chậm lại. Tiếng còi xe, tiếng cười của các cô gái và cả tiếng ve sầu còn sót lại.
Tất cả mọi thứ đều nhạt nhòa dần đi.
Ninh Cận đưa túm lấy sau gáy Ninh Uyển: “Tỉnh lại đi. Hai người bây giờ đang hợp sức để đối phó anh à.”
Cô bé nhìn anh: “Anh đây là đang nói cái gì vậy?”
“Em hỏi anh, anh Thanh Yến có phải là anh em tốt của anh không?”
“Đúng.”
“Có phải là người bạn tốt nhất mà anh xem như người thân không?”
“Đúng vậy.”
Ninh Uyển thu hồi ánh mắt: “Vậy chúng ta đều là người một nhà, nói cái gì mà hợp sức để đối phó anh? Anh đây chính là không tin tưởng gia đình của mình, không đoàn kết với bọn em.”
Tống Thanh Yến tiếp lời: “Đúng vậy.”
Ninh Cận nhìn hai người họ, lời muốn nói chợt nghẹn lại trong cổ họng.
Nghĩ kỹ lại thì lời Ninh Uyển nói còn khá có lý, càng nói đến cô bé khi nói những điều này còn khá là… có cảm giác vô lý mà cũng mạnh mẽ.
Ninh Cận thở dài.
Anh từ bỏ ý định tiếp tục tranh cãi với Ninh Uyển, dù sao cũng không cãi lại nổi.
Cách ngõ Ngô Đồng không xa có một cửa hàng chuyên làm tượng thạch cao. Ninh Uyển từ nhỏ đã ở đó chơi tô vẽ, lần này phải rất lâu cô mới chọn được một Patrick Star.
Tranh thủ thời gian Ninh Cận đi mua nước, Tống Thanh Yến hỏi Ninh Uyển tại sao lại chọn cái này.
Ninh Uyển chớp chớp mắt: “Bởi thì anh trai em thích xem, anh ấy đến giờ vẫn còn mặc đồ lót hình Patrick Star.”
Tống Thanh Yến sửng sốt một chút, sau đó không khỏi bật cười.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn – Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4. Thiên Thần Trong Ác Quỷ
=====================================
Ninh Cận bình thường là người tự do phóng khoáng như vậy, lại lén lút mặc đồ lót hình Patrick Star, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hôm nay không có quá nhiều người đến tô tượng.
Ở lại lâu cũng nhàm chán, Ninh Cận chọn thêm hai cái nữa, thế nào cũng phải kéo Tống Thanh Yến tô cùng.
Tống Thanh Yến thở dài: “Bắt buộc phải tô sao?”
Ninh Cận chọn cho anh Shin-chan để mông trần, tự chọn cho mình Ahri.
Anh nhìn Tống Thanh Yến: “Ừ, tôi đã trả tiền rồi.”
Tống Thanh Yến gật đầu, cầm cọ lên bắt đầu tô.
Cuối cùng Tống Thanh Yến và Ninh Uyển là người tô đẹp nhất, Ahri của Ninh Cận thì không thể nhận ra được nữa.
Ninh Uyển chỉ vào bức tượng thạch cao: “Đây là cái gì?”
Ninh Cận: “Nghệ thuật.”
Khóe miệng cô bé giật giật, cuối cùng giữ lấy bức tượng Tống Thanh Yến tô không buông, còn đưa cho Ninh Cận cùng thưởng thức: “Anh Thanh Yến đây mới là nghệ thuật. Màu sắc chuẩn không cần chỉnh. Vừa vặn, rất đẹp.”
Ninh Cận liếc nhìn hai cái: “Vẫn là của anh nghệ thuật hơn.”
Ninh Uyển: “Cái thứ màu đen này của anh căn bản không phải là Ahri!”
“Em bớt quản, em đây là không hiểu nghệ thuật đó em gái.”
“……”
Ninh Uyển quay đi tìm Tống Thanh Yến: “Anh, anh xem anh trai em em tô như này có giống phân không?”
Tống Thanh Yến cười, không đáp lời, chỉ chỉ vào tượng Shin-chan trong tay Ninh Uyển: “Rất thích cái này sao?”
Ninh Uyển ngẩn ngơ một lúc: “A…thích ạ.”
“Vậy thì tặng cho Uyển Uyển của chúng ta.”
“Uyển Uyển…của chúng ta?”
Ninh Uyển cảm thấy lúc này máy chủ như bị kẹt, quen biết Tống Thanh Yến cũng được một thời gian rồi. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh gọi cô như vậy, Ninh Uyển có chút bối rối.
Tống Thanh Yến đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt có chút bất an: “Có thể gọi em như vậy không? Vừa rồi vô thức gọi như vậy, thực xin lỗi.”
Cô bé đột nhiên lắc đầu: “Đừng xin lỗi!”
Giống như trống lắc vậy, cô nói: “Có thể gọi em như vậy, anh Thanh Yến là anh trai của em mà, có thể gọi như vậy.”
Tống Thanh Yến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chàng trai mỉm cười: “Được, Uyển Uyển.”