Chương 10
“Cậu là Trương Tĩnh đúng không?”
Gần đến ngày khai giảng, công việc kinh doanh của tiệm nhà Trương Tĩnh rất tốt. Ba mẹ bận không hết việc, cô ở cửa tiệm phụ giúp họ.
Lúc này có một nữ sinh rất xinh đẹp bước vào cửa tiệm.
Cô đứng trước quầy bar, nhìn quanh rồi mỉm cười nói: “Mấy người kinh doanh ở đây tốt thật. Có món gợi ý món tráng miệng nào không? Tôi lát nữa còn có bạn đến, muốn gọi thêm chút.”
Trương Tĩnh sững sờ một chút, sau đó lấy thực đơn đưa cho cô gái.
Cô khoanh tròn lên vài món tráng miệng: “Mấy món này đề là những món thương hiệu, rất ngon.” Nói xong, cô nhìn vào mắt cô gái nói: “Sao cậu lại biết tôi tên là Trương Tĩnh?”
“Tôi tên Tô Hoài Cẩn, cũng là học sinh trường trung học số 24.”
Cô trả lại thực đơn cho Trương Tĩnh: “Mấy cái này cậu đều mang lên cho tôi một phần đi.”
Tô Hoài Cẩn cúi đầu, lấy trong túi ra mấy tờ tiền lẻ đặt lên quầy, vẫn mỉm cười: “Cậu rất nổi tiếng trong nhóm bạn của tôi.”
Trương Tĩnh sửng sốt, muốn hỏi xem rốt cuộc cô ta có ý gì.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Đồng Niệm An đi đến cản Tô Hoài Cẩn: “Chị Hoài Cẩn, em suýt chút nữa không tìm được chị.”
Tôi Hoài Cẩn bình tĩnh nói: “Chị đã gửi địa chỉ cho em rồi mà.”
Trương Tĩnh đứng đó, không hề phát ra một âm thanh nào.
Chẳng trách cô ta biết tên cô, cũng chẳng trách cô ta nói cái tên Trương Tĩnh rất nổi tiếng trong nhóm bạn của cô ta. Bởi vì bạn của cô ta là Đồng Niệm An, là người bắt nạt cô.
Mẹ Trương lúc này mới rảnh rỗi, mở rèm bếp bước ra ngoài.
Bà vỗ vỗ Trương Tĩnh nói: “Sao vậy? Đã gọi món chưa?”
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, đại khái đoán được đây là gì của Trương Kinh. Cô nở nụ cười, giống như một học sinh ba tốt: “Dạ cháu chào cô ạ, chúng cháu là bạn học của Tĩnh Tĩnh. Đến tìm Tĩnh Tĩnh chơi ạ.”
Mẹ Trương sửng sốt một lúc: “Ôi, bạn học của Tĩnh Tĩnh sao? Muốn ăn gì đã chọn được chưa? Để dì làm cho các con vài món thương hiệu của tiệm nhé.”
Đồng Niệm An cũng là người thông minh.
Cô đưa tay nắm lấy tay mẹ Trương: “Dì ơi dì không cần phiền phức vậy đâu ạ. Chúng cháu chỉ đến tìm Tĩnh Tĩnh chơi, tùy ý gọi vài món thôi ạ.”
Trương Tĩnh là một đứa con ngoan tiêu chuẩn.
Các ngày trong tuần cũng không có sở thích nào khác ngoài việc học, từ nhỏ đến lớn cũng có rất ít bạn bè. Ngoại trừ một số ít bạn sống cạnh nhà và lớn lên cũng Trương Tĩnh, mẹ Trương chưa bao giờ thấy ai khác đến tìm Trương Tĩnh chơi.
Con gái ở trường có bạn bè chơi cùng, mẹ Trương đương nhiên rất vui.
Bà mỉm cười vỗ vỗ Đồng Niệm An: “Có gì đâu, Tĩnh Tĩnh dẫn bạn bè vào ngồi đi, mẹ ở đây là được rồi.”
Trương Tĩnh nhàn bà, đưa tay kéo áo bà: “Mẹ…”
“Bà chủ.”
Tiếng gọi của một vị khách vang lên, mẹ Trương xoay người đáp lại, sau đó kéo tay con gái ra khỏi tay áo mình: “Ngoan nhé, mẹ đang bận. Tiếp đãi bạn học cho tốt.”
Mãi đến khi bóng dáng mẹ Trương khuất dần, Tô Hoài Cẩn mới quay lại nhìn Trương Tĩnh.
Cô gái đưa lưng về phía ánh sáng, cười ngọt ngào: “Cậu không cần sợ.”
Trương Tĩnh cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Các cậu muốn làm gì…”
Đồng Niệm An hừ lạnh: “Làm bạn với cậu. Còn có thể làm gì khác? Đánh cậu sao?”
Cũng không phải là chưa từng bị cậu đánh.
Trương Tĩnh thầm nghĩ trong lòng.
Tô Hoài Cẩn giữ lấy tay Đồng Niệm An, thay cô nói chuyện: “Chúng tôi có một người mà chúng tôi càng không thích hơn, trái lại thì Trương Tĩnh cậu vẫn khá dễ thương.”
Ngày đầu tiên khai giảng trường trung học số 24, Tống Thanh Yến đưa Ninh Uyển đi.
Trước khi rời đi anh đưa cho Ninh Uyển một hộp quà, không lớn, vừa vặn trong tay cô. Nhưng rất tinh xảo, có thể nhìn ra sự cẩn thận của người gói.
Ninh Uyển cầm trong tay: “Đây là gì ạ?”
“Quà,” Tống Thanh Yếm cười nói: “Chúc mừng em đã lên năm 2 trung học.”
“Lại lớn thêm một tuổi rồi.”
Tống Thanh Yến nói.
Khóe môi Ninh Uyển cong lên: “Em còn chưa đón sinh nhật nữa. Sao mà đã lớn thêm một tuổi rồi.”
Cô bé trông có vẻ có chút ủy khuất, như thể lời Tống Thanh Yến vừa nói khiến cô trong nháy mắt như đã 18 tuổi vậy. Tống Thanh Yến sửng sốt, không ngờ Ninh Uyển lại phản ứng như vậy.
Chàng trai có chút bối rối: “Không phải, ý anh không phải như vậy…”
Ninh Uyển đột nhiên cười lớn: “Em có nói gì đâu.”
Tống Thanh Yến cũng hiểu là Ninh Uyển đang nói đùa, anh cúi đầu thở dài, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Ý của anh là, Ninh Uyển bây giờ đã là học sinh năm hai trung học, so với năm nhất sẽ càng mệt hơn. Nhưng đồng thời cũng đến gần kỳ thi đại học thêm một bước, vẫn là một chuyện đáng để chúc mừng.”
“Cảm ơn anh.”
Ninh Uyển nhìn hộp quà trong tay: “Anh tặng em cái gì vậy?”
Không ngừng có học sinh đi ngang qua họ, sau đó mới bước vào cổng trường.
Tống Thanh Yến thấy càng ngày càng có nhiều người vào trường: “Bí mật. Uyển Uyển tự xem sau đi, đi học thôi.”
“Được ạ.”
Ninh Uyển nhét quà vào cặp sách, nói tạm biệt với Tống Thanh Yến.
Lớp học của họ không thay đổi, vẫn ở tòa nhà phía trước. Lớp học vẫn luôn không quá nghiêm khắc, bắt đầu học kỳ mới, học sinh có thể tự do thay đổi vị trí nếu muốn.
Khi Ninh Uyển bước vào lớp, cô thấy Trương Tĩnh đang ôm sách vở ngồi ở một chiếc bàn khác.
Cô sửng sốt một chút, sau đó đi tới giúp Trương Tĩnh dọn đồ: “Chúng ta đổi vị trí à?”
Trương Tĩnh lắc đầu: “Không phải, là tớ muốn đổi chỗ…”
“Cậu muốn đổi chỗ? Vì sao?”
Trương Tĩnh mím môi, cô cúi đầu, tự mình lấy đồ đạc từ tay Ninh Uyển: “Ở cạnh cậu… sẽ ảnh hưởng đến tớ học tập… tớ không muốn ngồi cùng cậu nữa…”
Cô nói những lời này với vẻ thiếu tự nhiên.
Ninh Uyển nhìn cô, có chút không thể tin được: “Cái gì?”
Trương Tĩnh càng cúi đầu thấp hơn.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút khó khăn: “Chúng ta không giống nhau… Ba mẹ tớ không giàu như ba mẹ cậu, chúng ta… chúng ta không phải là cùng một loại người… Vậy nên đừng quấy rầy tớ học tập…”
Ninh Uyển nhìn cô, cái gì cũng không nói ra được.
Chỉ là cảm thấy rất buồn cười.
Cách đó không lâu, cô còn vì muốn giúp Trương Tĩnh không bị bắt nạt mà đắc tội rất nhiều người.
Lát sau, Ninh Uyển đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười rất nhẹ nhưng lại như đâm vào Trương Tĩnh vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển.
Phía sau nụ cười đó, đó là lần đầu tiên Trương Tĩnh nhìn thấy nụ cười lạnh lùng như vậy trên mặt Ninh Uyển.
Ninh Uyển vẫn không nói gì.
Cô đặt cặp sách của Trương Tĩnh lên chỗ ngồi mới, sau đó bình tĩnh nói: “Chúc cậu có một tương lai tốt đẹp.”
Nói lời này xong, cô không nhìn Trương Tĩnh nữa mà quay về chỗ ngồi của mình.
Có bạn học không nhịn được liền đi đến nói chuyện với Ninh Uyển.
Nói Trương Tĩnh sao có thể làm như vậy.
Ninh Uyển thu dọn sách vở.
Đúng vậy.
Mũi cô có chút cay, nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
Ninh Uyển nghĩ, Trương Tĩnh sao có thể làm như vậy? Cô coi cô ấy như bạn tốt của mình, nhưng hôm nay cô ấy lại tự mình nói ra, bọn họ không phải là cùng một loại người. Vì sao chứ?
Cô dụi mắt.
Phải thế nào thì mới được coi là cùng một loại người?
Cô ghét ngày hôm nay.