Chương 72
Sau khi đến công ty, Bạch Nhược Phong đang ngồi trong văn phòng của mình, trầm tư suy nghĩ về việc cầu hôn Tô Ngọc Nhi. Anh ấy đang suy nghĩ về tương lai của mình với cô ấy, và mong muốn có một gia đình hạnh phúc bên cạnh cô ấy. Ngay lập tức, anh lấy điện thoại và gọi cho Bạch Nhược Đồng.
“Tiểu Đồng, anh muốn cầu hôn Tô Ngọc Nhi.” Bạch Nhược Phong nghiêm túc nói, nhưng bên trong trái tim anh đang đập rất nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bạch Nhược Đồng nghe vậy, bên kia điện thoại đứng hình mất vài giây, anh rất sốc khi Bạch Nhược Phong nói muốn cầu hôn Tô Ngọc Nhi. Vài giây sau, anh lấy lại bình tĩnh và nói: “Anh trai, anh đang ở công ty đúng không?”
Bạch Nhược Phong lạnh nhạt ‘ừm’ một tiếng.
Đầu dây bên kia Bạch Nhược Đồng tiếp tục nói: “Anh trai, ở yên đợi em một chút. Em đến ngay!” Nói xong, anh tắt máy và vội vã chạy về công ty ngay lập tức.
Sau cuộc điện thoại, Bạch Nhược Phong đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh đang ngồi trong văn phòng của mình, lặng lẽ suy nghĩ về quyết định cầu hôn Tô Ngọc Nhi. Anh biết rằng quyết định này sẽ đem lại rất nhiều sự phản đối và khó khăn, nhưng anh không thể chờ đợi mãi được nữa. Anh phải làm điều đó.
Trong khi đó, Bạch Nhược Đồng đến công ty của anh với vẻ mặt trang trọng. Khi Bạch Nhược Phong thấy biểu hiện của Bạch Nhược Đồng không giống như ý anh muốn, anh khó chịu hỏi: “Tiểu Đồng, biểu hiện của em là sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Nhược Phong đứng đối diện với Bạch Nhược Đồng, ánh mắt của hai anh em chạm nhau. Bạch Nhược Đồng nhìn thẳng vào mắt của Bạch Nhược Phong với vẻ mặt nghiêm túc, không chút dấu hiệu lúng túng hay sợ hãi. “Anh trai, anh có thực sự muốn nghe tin này không?” Bạch Nhược Đồng nói một cách nghiêm túc.
Bạch Nhược Phong khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì thấy em có vẻ nghiêm trọng thế?”
Bạch Nhược Đồng nói đầy chân thành: “Em không muốn ảnh hưởng đến quyết định của anh, nhưng em cần phải nói cho anh biết sự thật về Tô Ngọc Nhi. Quá khứ của chị ấy không được trong sạch lắm.”
Bạch Nhược Phong không có bất cứ biểu hiện nào của sự dao động. Anh ta nhìn thẳng vào mắt của Bạch Nhược Đồng và đáp lại: “Anh đã nói rồi, không cần phải nghe. Ngọc Nhi là người anh yêu, và anh không quan tâm đến quá khứ của cô ấy.”
Bạch Nhược Đồng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Phong, cảm thấy khó hiểu với quyết định của anh trai mình. “Anh trai, em không hiểu tại sao anh lại không muốn biết chuyện về Tô Ngọc Nhi. Cô ấy có thể có một quá khứ đen tối, và nếu anh không biết về điều đó, anh sẽ phải đối mặt với hậu quả khó lường sau này.” Bạch Nhược Đồng nói một cách cảnh báo.
Bạch Nhược Phong chỉ cười nhẹ, rồi nói với Bạch Nhược Đồng: “Em không phải lo lắng. Anh biết anh đã yêu đúng người và anh sẽ không để bất cứ ai phá vỡ tình yêu của anh và Ngọc Nhi.”
Bạch Nhược Đồng nhìn thấy quyết tâm trên khuôn mặt của anh trai mình, anh cũng hiểu rằng Bạch Nhược Phong có lý do riêng của mình. “Anh nghĩ sao cũng được. Nhưng em nghĩ anh nên tỉnh táo hơn khi làm quyết định này.”
Bạch Nhược Phong gật đầu, biết rằng Bạch Nhược Đồng muốn anh trở nên sáng suốt hơn. Nhưng trong trái tim anh, Tô Ngọc Nhi đã trở thành người quan trọng nhất, và anh không thể để bất kỳ ai phá vỡ tình yêu của mình.
Mặc dù rất ngưỡng mộ Bạch Nhược Phong nhưng Bạch Nhược Đồng vẫn phải nói ra quá khứ của Tô Ngọc Nhi. “Anh trai, mặc dù em biết dù thế nào anh cũng muốn cưới chị ấy. Nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, chị ấy đã từng mang thai qua một lần cần tiền, thật sự quá khứ của chị ấy rất đen tối.”
Bạch Nhược Phong không thể tin vào những gì anh vừa nghe. Cảm giác của anh giống như đang trượt dài trong một cơn ác mộng. Anh ngã vào một cái ghế gần đó, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn một mớ hỗn độn trong đầu anh.
Trong khi đó, bên ngoài văn phòng của Bạch Nhược Phong, Từ Bảo Tú cũng đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của Bạch Nhược Phong và Bạch Nhược Đồng. Cô đang ở phòng làm việc của mình, nhưng cô không thể nào ngồi yên trước thông tin đang lan truyền về việc mang thai của Tô Ngọc Nhi. Ban đầu, cô cũng bị sốc và không chấp nhận được sự thật, nhưng sau đó, cô nghĩ đến cơ hội để đối phó với Tô Ngọc Nhi một lần nữa.
“Nếu vụ bê bối này nổ ra, Bạch Nhược Phong sẽ không cưới Tô Ngọc Nhi. Mình phải tận dụng cơ hội này để vạch trần bí mật về việc mang thai của cô ta. Mình sẽ khiến cô ta không thể đối mặt với Nhược Phong.” Từ Bảo Tú suy nghĩ trong đầu.
Trong ngôi nhà sang trọng của gia đình Bạch, Bạch phu nhân nhận được tin Tô Ngọc Nhi đã tình cờ mang thai. Nổi giận và tức giận, mẹ của Bạch phu nhân, quyết định gọi con trai về nhà ngay lập tức để nói chuyện về vấn đề bí mật của Tô Ngọc Nhi. Bà sẽ không bao giờ cho con trai của mình qua lại với một người như Tô Ngọc Nhi. Bà đã không chờ đợi thêm một giây nào nữa và quyết định gọi điện cho Bạch Nhược Phong, hi vọng con trai sẽ nghe lời mình và quay về nhà.
Bạch Nhược Phong đang ngồi trong văn phòng của mình tại Tập đoàn Bạch gia, đang cố gắng lấy lại bình tĩnh sau nỗi buồn và cơn sốc vừa trải qua. Cuộc gọi từ mẹ anh reo lên, nhưng anh không trả lời. Anh vẫn cảm thấy một cơn đau tim trong lòng mỗi khi nghĩ về bí mật mang thai tình cờ của Tô Ngọc Nhi. Anh không thể tin nổi rằng người mình yêu thương và ngưỡng mộ lại giữ bí mật với mình như vậy.
Đột nhiên, Bạch Nhược Phong suy nghĩ ra một ý tưởng táo bạo trong đầu, anh chồm người nhìn thẳng mặt Bạch Nhược Đồng rồi nói: “Tiểu Đồng, em có thấy Tiểu Bảo rất giống Tô Ngọc Nhi không?”
Bạch Nhược Đồng choáng váng hỏi: “Anh trai, không trùng hợp đến vậy chứ?”
Trước giờ mặc dù là gia đình, nhưng cả gia đình họ Bạch vẫn chưa được biết danh tính người phụ nữ sinh ra Tiểu Bảo. Đây cũng là một điểm trùng hợp.
Bạch Nhược Đồng hơi ngây người khi nghe anh trai mình hỏi như vậy. Lúc này, anh mới nhìn lại, quả thật như vậy, Tiểu Bảo trước giờ không thích tiếp xúc với người lạ nhưng thằng bé luôn quấn quýt bên cạnh Tô Ngọc Nhi không rời.
Bạch Nhược Phong cười nhẹ và nói: “Chúng ta sẽ tìm hiểu. Em sắp xếp để đón Tiểu Bảo. Anh sẽ đến đón Ngọc Nhi. Chúng ta sẽ đi thẳng đến bệnh viện, tìm cách kiểm tra xem Tiểu Bảo có phải là con của Tô Ngọc Nhi hay không.”
Vấn đề quan trọng đến nỗi cả hai người họ không dám trì hoãn phút giây nào. Nếu quả thật như vậy, sẽ không còn cản trở nào giữa anh và Tô Ngọc Nhi.
Trên đường đi đón Tô Ngọc Nhi, Bạch Nhược Phong không thể giữ bình tĩnh. Anh ta cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, đầu óc bối rối vì ý tưởng táo bạo mà anh ta vừa nảy ra. Anh ta nhìn vào điện thoại di động trong tay, gửi lệnh cho các trợ lý của mình với ánh mắt hấp tấp.
“Đảm bảo không có tin tức nào được xuất bản về bản thân tôi và Tô Ngọc Nhi. Chuẩn bị thông cáo báo chí về những chuyện sắp tới.” Bạch Nhược Phong nhắn tin cho các trợ lý của mình.
Những trợ lý của Bạch Nhược Phong cũng đồng loạt đáp lại tin nhắn, xác nhận đã nhận được lệnh của anh và cam kết sẽ tuân thủ. Bạch Nhược Phong cảm thấy đôi chút yên tâm, nhưng sự lo âu vẫn không rời khỏi anh ta.
Bạch Nhược Phong biết rằng, đây là suy nghĩ hơi điên rồ nhưng anh tin tưởng vào bản năng của mình. Nếu không làm sao, làm sao anh có thể giải thích được Tô Ngọc Nhi và Tiểu Bảo rất giống nhau. Làm thế nào để anh giải thích Tiểu Bảo suốt ngày gần gũi với cô ấy?
Liên lạc với giới truyền thông cũng là một trong những cách tốt nhất Bạch Nhược Phong có thể bảo vệ Tô Ngọc Nhi ngay lúc này. Vì anh biết được nếu như tin tức lộ ra, con người độc ác như Từ Bảo Tú sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nếu tin tức này lộ ra, Tô Ngọc Nhi chắc chắn sẽ không thể đối phó được.