Chương 64
Những lời nói từ sâu trong tim của Bạch Nhược Phong nói ra đã làm cho Tô Ngọc Nhi thật sự rất bất lực và xúc động, cô không biết phải nói lời gì với anh. Trong lòng Tô Ngọc Nhi như những mũi tên, khiến cô không thể lý giải, cũng không thể phản đối. Cô chỉ nhìn vào anh ta, với đôi mắt lấp lánh đầy nước mắt.
Tô Ngọc Nhi không trả lời ngay lập tức, cô chỉ nhìn sâu vào đôi mắt đầy sự kiêu ngạo của Bạch Nhược Phong. Cuối cùng, cô nói: “Sếp Bạch, tôi cần thời gian để suy nghĩ về điều này.”
Bạch Nhược Phong cũng không thể làm khó Tô Ngọc Nhi thêm nữa, anh nhẹ nhàng nói: “Ngọc Nhi, em sẽ suy nghĩ trong thời gian bao lâu. Trong thời gian suy nghĩ, em không được né tránh anh và Tiểu Bảo.”
“Sếp Bạch, tôi cần về nhà nghỉ ngơi. Hiện tại, tôi đang rất mệt mỏi.” Tô Ngọc Nhi nói, cố gắng kiềm chế nước mắt trên gương mặt cô. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Bạch Nhược Phong không làm khó Tô Ngọc Nhi nữa, anh khởi động xe và đưa cô về khu chung cư mà cô sống.
Sau khi Tô Ngọc Nhi về đến chung cư, cả ngày dài mệt mỏi cộng thêm cô uống hơi nhiều rượu nên đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa ở phòng khách.
Sáng hôm sau.
Tập đoàn Bạch gia.
Trong phòng làm việc riêng của Bạch Nhược Phong, anh và Bạch Nhược Đồng đang ngồi lại với nhau. Bạch Nhược Đồng, nhìn về phía anh trai với một ánh mắt đầy quan tâm.
Bạch Nhược Đồng lạnh lùng nói: “Anh trai à, em thấy Ngọc Nhi gần đây có những hành vi rất bất thường. Anh nên tìm hiểu lý do cho những hành vi đó.”
Bạch Nhược Phong cảm thấy chuyện này cũng có uẩn khúc, anh yêu cầu Bạch Nhược Đồng đi điều tra chuyện này: “Tiểu Đồng, em giúp anh điều tra chuyện này.”
Bạch Nhược Đồng rất vui khi lần này Bạch Nhược Phong đồng ý điều tra về quá khứ và những chuyện Tô Ngọc Nhi đang gặp phải. Anh gật đầu đồng ý với yêu cầu Bạch Nhược Phong đưa ra.
“Tiểu Đồng, tối nay có bữa cơm gia đình với nhà họ Từ, em nhớ đến đấy.” Bạch Nhược Phong nhắc nhở Bạch Nhược Đồng về bữa cơm tối.
Bạch Nhược Đồng gật đầu đồng ý và rời khỏi phòng. Bạch Nhược Phong ngồi lại trong suy nghĩ. Anh ta không thể không nghĩ về Tô Ngọc Nhi và sự biến động trong hành vi của cô ấy.
Vào buổi tối, sau khi tan làm, Từ Bảo Tú đã đến công ty tìm anh để đến nhà hàng. “Nhược Phong, sao em nhìn anh không được vui vẻ như mọi khi?” Từ Bảo Tú hỏi.
Bạch Nhược Phong nhìn vào mắt Từ Bảo Tú, cố gắng che giấu đi những bận tâm trong lòng. “Không có gì đâu, chỉ là một số công việc công ty thôi.” Anh lạnh lùng trả lời.
Từ Bảo Tú nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Phong, rồi cười nhẹ. “Anh đừng nói dối em nữa nhé, em biết anh không phải là người hay giấu giếm.”
Bạch Nhược Phong không trả lời, chỉ cười nhạt. Hai người đi đến nhà hàng đã hẹn để dùng bữa tối với gia đình. Trong suốt đoạn đường đi, Từ Bảo Tú liên tục tìm kiếm chủ đề để bắt chuyện với Bạch Nhược Phong nhưng anh luôn thờ ơ không để ý đến cô một chút.
Bầu không khí trong nhà hàng gia đình Bạch Nhược Phong và Từ Bảo Tú tưởng chừng như thật sự ấm áp, nhưng dường như cả hai đều giấu đi một số điều trong lòng. Từ Bảo Tú cố gắng tìm kiếm chủ đề để trò chuyện với Bạch Nhược Phong, nhưng anh ta luôn trả lời bằng những câu đơn giản và ngắn gọn, khiến Từ Bảo Tú cảm thấy khó chịu.
“Nhược Phong, em nghĩ đêm nay, sẽ là một một đêm rất đẹp.” Từ Bảo Tú nói, cố gắng tìm kiếm một đề tài để bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Ừm!” Bạch Nhược Phong nhìn vào đường phố qua cửa sổ, không chút hứng thú.
Từ Bảo Tú cảm thấy thật sự bối rối và cố gắng tìm một chủ đề khác. “Về công việc, anh thấy như thế nào?” Cô hỏi.
“Không có gì đặc biệt.” Bạch Nhược Phong trả lời ngắn gọn, không đưa thêm thông tin gì.
Sau bữa tiệc, cha mẹ cả hai bên ngồi lại với nhau để trò chuyện về vấn đề hôn nhân. Bạch Nhược Phong cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện, và Từ Bảo Tú cũng cảm thấy không thoải mái.
“Nhược Phong, con thấy sao về việc hôn nhân của hai đứa?” Bạch phu nhân hỏi.
“Mẹ, đây không phải là thời gian thích hợp để nói chuyện hôn nhân. Bây giờ, công ty có rất nhiều chuyện để giải quyết.” Bạch Nhược Phong từ chối về chuyện hôn nhân, chỉ nói về vấn đề công việc.
Từ Bảo Tú đột nhiên đóng băng khi nghe Bạch Nhược Phong từ chối về chuyện hôn nhân.
Cha mẹ Bạch Nhược Phong đã tìm được lý do để giải quyết vấn đề bối rối này. Hai bên gia đình đã chuyển sang chủ đề khác và bắt đầu trò chuyện cùng nhau. Bạch Nhược Phong không thích bữa tiệc kiểu này, anh đứng dậy ra ngoài để hút thuốc một mình.
Từ Bảo Tú nhìn sang phía Bạch Nhược Phong, anh đang đứng bên ngoài để hút thuốc một mình. Cô quyết định đi lại gần anh ta.
Từ Bảo Tú đến gần Bạch Nhược Phong, đôi mắt cô lấp lánh đầy nước mắt. Cô đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng hỏi: “Nhược Phong à, có phải trước giờ anh chưa
từng thích em phải không?”
Bạch Nhược Phong hút một hơi dài rồi thở ra làn khói mờ ảo làm tôn lên vẻ điển trai của anh ngay lúc này.
Bạch Nhược Phong không đáp lại ngay lập tức, anh chỉ nhìn cô với nụ cười nhạt nhẽo. Sau đó, anh nói: “Xin lỗi, trước giờ tôi chỉ xem cô là một người bạn, không có tình cảm nam nữ.” Nói xong, Bạch Nhược Phong liền rời đi.
Từ Bảo Tú cảm nhận được sự lạnh lùng trong câu trả lời của Bạch Nhược Phong, cô dùng tay lau đi nước mắt, không thể tin vào những gì cô vừa nghe. Cô từng tưởng rằng mọi chuyện sẽ ổn sau khi cả hai gia đình họp mặt, nhưng giờ đây, sự căng thẳng càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Từ Bảo Tú cảm thấy lòng cô đau như bị xé toạc ra từng mảnh nhỏ. Cô không thể hiểu nổi tại sao Bạch Nhược Phong lại thay đổi đột ngột như vậy, từ người yêu thương, quan tâm đến người lạnh lùng, thờ ơ. Cô không thể chấp nhận sự thay đổi này, và quyết định không từ bỏ.
Bữa cơm gia đình của nhà họ Bạch và nhà họ Từ đã được người nhà họ Tô và họ Trịnh nhìn thấy. Trịnh Sơn nói với mọi người trong bàn ăn: “Gia đình họ Bạch, đang dùng bữa cùng nhà họ Từ. Nhà họ Từ rất quyền lực và có chân đứng trong giới của chúng ta.”
Điều này làm cho Tô Đại Thành và bà Trịnh rất vui sướng, bọn họ cười lớn rồi nói: “Haha! Đây là thời cơ để chúng ta trả thù Tô Ngọc Nhi.” Bọn họ cùng nhau bày mưu tính kế để hãm hại Tô Ngọc Nhi.
Sau khi tiệc gia đình kết thúc, Bạch Nhược Phong trở về nhà. Tuy nhiên, anh đã bị mẹ mắng nhiếc vì hành động thiếu suy nghĩ của mình. Bạch phu nhân tỏ ra lo lắng vì quyền lực và tham vọng của gia đình họ Từ, và cô nhắc nhở con trai rằng tình cảm và hạnh phúc gia đình là điều quan trọng nhất.
“Nhược Phong, con có biết hành động vừa rồi của con ở nhà hàng rất ngu xuẩn không?”
Bạch Nhược Phong giận dữ và điềm tĩnh nói: “Mẹ à, con không thấy cô ấy, và con sẽ không bao giờ kết hôn với người mà con không có tình cảm.” Mặc dù Từ Bảo Tú rất cố gắng để tiếp cận Bạch Nhược Phong, nhưng anh không thể chấp nhận cô vì lí trí và con tim anh không cho anh làm điều có lỗi.
Bạch Nhược Phong không nói chuyện với Bạch phu nhân nữa. Anh rời đi.