Chương 43
“Chị dâu, chị lên xe đi.” Bạch Nhược Đồng mở cửa xe rồi nói.
“Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là chị dâu.” Tô Ngọc Nhi khó chịu nói.
Sau khi chắc chắn rằng Tô Ngọc Nhi đã lên xe, Bạch Nhược Đồng cũng quay lại ghế lái của mình rồi khởi động xe và rời đi.
Xe vững vàng chạy trên đường lớn một lúc, đã đến nơi thẩm mỹ viện lúc trước Bạch Nhược Đồng đã đưa cô đến.
“Cậu đưa tôi đến đây để làm gì?” Tô Ngọc Nhi không hiểu hỏi.
“Chị dâu, chị tính để bộ dạng này đến buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo sao? Chị muốn để người khác xem thường chị sao? Với lại đêm nay còn có cả đối thủ của chị đấy, chị sẽ để cô ta xem thường chị sao?” Bạch Nhược Đồng tức giận hỏi liên tục không ngừng.
Những lời nói này đã khiến Tô Ngọc Nhi phải suy nghĩ một hồi lâu. Đêm nay là sinh nhật của Tiểu Bảo chắc chắn sẽ mời rất đông đối tác của tập đoàn. Càng không thể thiếu tiểu thư nhà họ Từ.
Tô Ngọc Nhi quyết định sẽ tỏa sáng hơn những người ghen ghét và hận thù cô trong đêm nay.
“Được! Tôi sẽ nghe theo lời anh.” Tô Ngọc Nhi mở cửa xe ra bước xuống rồi nói.
Bạch Nhược Đồng vui mừng vì Tô Ngọc Nhi đã đồng ý thay đổi. Nếu không bao nhiêu công sức của anh từ trước đến giờ xem như đổ sông đổ biển.
Trong lúc, Tô Ngọc Nhi đang được nhân viên thẩm mỹ viện trang điểm. Bạch Nhược Đồng đã nhận được cuộc gọi từ Bạch Nhược Phong.
“Anh trai, có chuyện gì sao?” Bạch Nhược Đồng bắt máy và hỏi.
“Tiểu Đồng, em đã đến đón Ngọc Nhi chưa?” Bạch Nhược Phong lạnh lùng hỏi.
Bạch Nhược Đồng vui vẻ trả lời còn pha thêm vài câu châm chọc: “Anh trai, anh yên tâm. Em đã đón chị dâu rồi nhưng chị ấy đang còn phải sửa soạn một chút ở thẩm mỹ viện. Có phải anh đang nóng lòng gặp chị dâu quá rồi không? Đêm nay, em chắc chắn chị dâu sẽ đẹp nhất buổi tiệc.”
Bạch Nhược Phong liền tắt máy.
Cuộc gọi này Tô Ngọc Nhi đã nghe thấy, hai má cô chưa đánh má hồng lại đỏ bừng cả lên, sắc mặt có chút khác lạ. Nhân viên thấy vậy liền hỏi một câu: “Cô cảm thấy trong người không ổn sao? Mặt cô đỏ hết lên cả rồi.”
Tô Ngọc Nhi có chút xấu hổ, cô lắp ba lắp bắp nói: “Không… Không. Tôi không sao. Các cô cứ tiếp tục đi.”
Một lúc sau, Tô Ngọc Nhi đã được hóa trang thành cô công chúa xinh đẹp đến lạ thường, cũng như lần trước, Tô Ngọc Nhi được trang điểm nhẹ nhàng không quá sắc nét nhưng lại tôn lên được nét đẹp trên gương mặt cô.
Tô Ngọc Nhi bước ra, Bạch Nhược Đồng đứng sững người, anh không nghĩ Tô Ngọc Nhi khi trang điểm lại xinh đẹp đến vậy. Anh mở điện thoại chụp một bức ảnh rồi gửi cho Bạch Nhược Phong.
“Anh trai, vợ anh và mẹ Tiểu Bảo. Hôm nay đẹp thật đấy!” Bạch Nhược Đồng gửi bức ảnh kèm theo dòng tin nhắn.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Bạch Nhược Đồng đưa Tô Ngọc Nhi đến nơi tổ chức buổi tiệc.
Tại một bờ biển, chiếc du thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng để chuẩn bị bắt đầu buổi tiệc. Chiếc du thuyền được trang trí rất nhiều màu sắc, những ánh đèn được treo lên làm sáng cả một vùng gần đó.
Từ Bảo Tú muốn lấy lòng Tiểu Bảo nên đã mua tặng cho cậu bé bộ đồ chơi điện tử thông minh phiên bản giới hạn.
“Tiểu Bảo, dì tặng con. Chúc con sinh nhật vui vẻ và thật ngoan nhé!” Từ Bảo Tú càng muốn lấy lòng Tiểu Bảo bao nhiêu thì cậu bé lại thờ ơ với cô lại bấy nhiêu.
Tiểu Bảo lạnh lùng, cậu bé chẳng phải thiếu thốn mà cần phải nhận bộ đồ chơi của Từ Bảo Tú. Tiểu Bảo không nhận quà và rời đi chỗ khác. Trong lòng cậu bé bây giờ chỉ có Tô Ngọc Nhi.
Đúng lúc này, Bạch Nhược Đồng đã đưa Tô Ngọc Nhi đến buổi tiệc nhưng cô rất ngại khi đến đây.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch liền chạy đến chỗ Bạch Nhược Đồng và hỏi: “Chú ơi, chị ấy đâu rồi ạ?”
Haizz! Đúng là ba nào con nấy mà. Trong lòng chỉ có biết đến Tô Ngọc Nhi chứ chẳng còn chỗ cho thằng em này.
“Chị ấy, đang ở bên dưới. Con chờ một lát, chú sẽ xuống đưa chị ấy lên cho con nhé!” Bạch Nhược Đồng nói với Tiểu Bảo rồi rời đi.
Tiểu Bảo vui mừng gật đầu.
Điều này đã làm cho Từ Bảo Tú rất tức giận, lửa hận trong cô đối với Tô Ngọc Nhi ngày càng nhiều và sâu đậm hơn.
“Tô Ngọc Nhi, mày có gì hơn tao chứ? Mày nghĩ mày có tư cách bước chân vào nhà họ Bạch sao? Được rồi, tao sẽ cho mày biết ai mới là người xứng đáng bước chân vào nhà họ Bạch. Đĩa mà đòi đeo chân hạc sao?”
Từ Bảo Tú đứng lẩm bà lẩm bẩm một mình. Nhiều người không biết chắc lại nghĩ cô có vấn đề mất.
Bạch Nhược Đồng đã đưa Tô Ngọc Nhi lên trên du thuyền, vì cũng là nhị thiếu gia nhà họ Bạch nên cũng rất nhiều kính trọng anh.
“Nhị thiếu gia, tôi mời anh một ly.”
“Ái chà! Xem xem nhị thiếu gia hôm nay đưa ai đến đây cà.”
“Wow! Cô gái này đẹp thật đó.”
“Phải, phải. Nhị thiếu gia, cô ấy có phải là phu nhân của nhị thiếu gia đây không?”
Mọi người náo nhiệt khi nhìn thấy Bạch Nhược Đồng đưa Tô Ngọc Nhi đến buổi tiệc.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy khó chịu, cô rất ứng khi đến những đám đông, bởi vì cô sợ tiếng ồn từ nó. Thật may, Tiểu Bảo đã xuất hiện và kéo Tô Ngọc Nhi rời đi chỗ yên tĩnh hơn.
“Chị đến rồi.” Tiểu Bảo từ xa gọi một tiếng rồi chạy lại.
“Tiểu Bảo…” Tô Ngọc Nhi nghe tiếng cậu bé từ phía sau nên đã xoay người lại và ôm cậu bé vào trong lòng.
Tiểu Bảo rất biết cách lấy lòng người khác, cậu bé bất ngờ khi nhìn thấy Tô Ngọc Nhi lúc này.
“Chị à, hôm nay chị xinh đẹp thật đấy!” Tiểu Bảo dùng lời khen với Tô Ngọc Nhi.
Từ Bảo Tú mặc dù rất căm ghét Tô Ngọc Nhi nhưng cô ta vẫn đến giả vờ chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Chào cô, Ngọc Nhi…”
Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Từ Bảo Tú cậu bé đã không còn nụ cười trên môi, gương mặt liền lạnh lùng, âm trầm.
Đúng lúc đó, Bạch phu nhân từ trong đi ra, Tiểu Bảo liền kéo tay Tô Ngọc Nhi đến vị trí Bạch phu nhân đang đứng và giới thiệu cô cho Bạch phu nhân.
“Bà nội, đây là chị Ngọc Nhi. Người mà con vẫn luôn thường nhắc với bà mỗi khi con kể chuyện đấy!”
Cả Bạch phu nhân và Tô Ngọc Nhi đều rất ngạc nhiên khi chuyện này xảy ra.
“Thì ra cô chính là Tô Ngọc Nhi sao? Tài nghệ quá nhỉ?” Bạch phu nhân nói với giọng sắc bén, chanh chua như muốn dằn mặt Tô Ngọc Nhi.