Chương 37
“Tiểu Bảo, con tan học rồi đấy à?” Từ Bảo Tú dịu dàng hỏi.
“Con đói không? Dì dẫn con đi ăn gà rán nhé!”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch không để ý tới Từ Bảo Tú, phớt lờ và đi lướt qua nơi Từ Bảo Tú đang đứng. Còn gọi tên Tô Ngọc Nhi trước mắt cô ta.
“Chị Ngọc Nhi…”
Từ Bảo Tú rất tức giận và có chút lạc lõng khi cả Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đều xa lánh cô.
Điều này đã bị nhân viên công ty đều nhìn thấy, bọn họ cho rằng Từ Bảo Tú đang lấy lòng cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch, để được vào gia phả nhà họ Bạch.
Tiểu Bảo háo hức chạy vào phòng làm việc để gặp Tô Ngọc Nhi. Trần Kiên chỉ vừa mở cửa, Tiểu Bảo đã chạy thật nhanh vào phòng và chạy đến chỗ Tô Ngọc Nhi.
“Chị ơi…” Tiểu Bảo vừa chạy vừa gọi Tô Ngọc Nhi từ phía sau.
Tô Ngọc Nhi nghe tiếng từ phía sau, cô liền quay đầu lại và nhìn thấy Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo…” Cô ngồi xuống và ôm cậu bé vào trong lòng.
“Tiểu Bảo, em đợi chị một chút. Sau đó chúng ta cùng nhau đi ăn nhé!” Tô Ngọc Nhi nói.
Tiểu Bảo mỉm cười và gật đầu. Sau đó, cậu bé nằm dài trên ghế sofa để chơi game. Tô Ngọc Nhi và Bạch Nhược Phong cùng nhau sửa lại những chỗ chưa được hoàn chỉnh lắm của bản kế hoạch.
Ai không biết lại nghĩ ba người họ là một gia đình nhỏ hạnh phúc mất.
Một lúc sau, Tô Ngọc Nhi đã chỉnh sửa hoàn thiện bản kế hoạch của dự án mới. Cô đưa Bạch Nhược Phong xem qua.
“Rất tốt! Dự án lần này rất tốt. Ngọc Nhi, cô giỏi lắm.” Bạch Nhược Phong dùng lời khen với Tô Ngọc Nhi.
“Sếp Bạch, cảm ơn anh đã đánh giá cao năng lực của tôi.”
“Được rồi! Cũng đã trễ rồi, chúng ta đi ăn thôi.” Bạch Nhược Phong nói rồi đến bế Tiểu Bảo.
Cậu bé không chịu để Bạch Nhược Phong bế, nhanh chóng chạy về phía Tô Ngọc Nhi đang thu dọn lại đồ.
Bạch Nhược Phong bị bỏ lại phía sau, anh có chút ghen tị với cậu bé. Anh đứng đờ người một lúc rồi mới phản ứng lại.
Tô Ngọc Nhi nhìn thấy vậy trên môi nhanh chóng đã nở một nụ cười, rồi cô quay sang bế Tiểu Bảo rồi rời đi.
Bạch Nhược Phong đã xuống dưới lấy xe và đang đợi ở trước cổng công ty.
“Lên xe đi!” Bạch Nhược Phong mở cửa xe rồi nói.
Tất cả ổn định, Bạch Nhược Phong khởi động rồi lái xe rời đi. Vững vàng chạy một mạch trên đường, cũng đã tới nhà hàng họ muốn ăn.
Nhà hàng Paris.
Một chiếc Lamborghini lấp lánh ánh bạc dừng trước cửa nhà hàng, nhìn dàn xe đậu thôi, cũng đã biết nhà hàng này đều dành cho người giàu.
Mọi người xung quanh nhìn thấy chiếc xe Lamborghini dừng trước cửa nhà hàng đều rất trầm trồ.
Bạch Nhược Phong mở cửa xe bước xuống, anh khoác trên người bộ vest màu đen, trông rất lạnh lùng, nhìn vào liền biết được anh là tổng tài của một tập đoàn nào đó. Anh quầng ra sau mở cửa xe cho Tô Ngọc Nhi và Tiểu Bảo.
“Hai người xuống đi.” Bạch Nhược Phong mở cửa xe rồi nói.
Ba người họ cùng nhau bước vào trong nhà hàng. Quản lý nhà hàng trực tiếp đón tiếp ba người họ. Và đưa ba người đến một phòng riêng mà Bạch Nhược Phong đã đặt sẵn trước đó.
Nhà hàng này chọn hai gam màu chủ đạo là trắng và đen, kết hợp với các màu pastel nhẹ nhàng. Mọi thứ được sử dụng nội thất gỗ và kim loại có kiểu dáng cổ điển, đơn giản và tinh tế.
Bàn ăn được trang trí bằng tấm khăn trải bàn màu trắng, kết hợp với đồ đạc bằng đồng hoặc bạc tạo nên sự sang trọng cho nhà hàng.
Một lúc sau, đồ ăn đã được phục vụ nhà hàng đem ra và trưng bày một bàn thức ăn thật đặc sắc và nhìn có vẻ hương vị rất ngon.
Ba người họ bắt đầu dùng bữa, trong bữa ăn, Tô Ngọc Nhi liền nhớ đến chuyện lúc sáng Tô Đại Thành và hai người mà cô gọi là mẹ kế và chị kế đã đến đe dọa cô.
“Sếp Bạch, có phải anh đã chen vào cuộc hợp tác giữa Di Shen và Trịnh gia không?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Nhược Phong có chút bất ngờ khi Tô Ngọc Nhi hỏi chuyện này. Anh lạnh lùng gật đầu rồi nói: “Cô biết chuyện này sao?”
Tô Ngọc Nhi có chút lo lắng và trả lời: “Đúng vậy. Sáng nay, gia đình Tô tìm đến tôi và đe dọa nếu tôi không giúp bọn họ. Bọn họ sẽ tiếp tục hãm hại mẹ tôi và nói tôi sẽ không bao giờ được gặp lại bà ấy. Tôi sợ lắm.”
Đến lúc này, hai mắt Tô Ngọc Nhi đã bên ngắn bên dài, cô rất lo sợ chuyện xấu xảy ra với Hà Tô Diệp.
Bạch Nhược Phong thấy như vậy, anh rất đau lòng, anh đến bên Tô Ngọc Nhi và lấy khăn tay của mình lau đi nước mắt cho cô. Và ôm cô vào trong lòng an ủi dỗ dành cô.
“Ngọc Nhi, cô yên tâm đi. Bọn họ không dám làm gì cô đâu.” Bạch Nhược Phong nói với giọng lạnh lùng và rất tức giận.
Tiểu Bảo cũng không kém, cậu bé chạy sang chỗ Tô Ngọc Nhi rồi nói: “Chị, em cũng sẽ bảo vệ cho chị.”
Bởi người ta nói không có sai, con hơn cha là nhà có phúc mà.
“Tiểu Bảo, em còn nhỏ như vậy. Sao bảo vệ chị được chứ?” Tô Ngọc Nhi mỉm cười rồi chọc Tiểu Bảo.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch có chút tức giận khi bị châm chọc như vậy. Cậu bé liền gồng tay lên và nói: “Chị nhìn này, Tiểu Bảo sẽ bảo vệ cho chị.”
Điều này đã làm cho Bạch Nhược Phong phì cười, anh không nhịn cười nổi khi thấy Tiểu Bảo như vậy.
“Tiểu Bảo nếu em muốn bảo vệ chị thì em hãy ăn thật nhiều vào cho mau lớn mới bảo vệ chị được chứ đúng không nè?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng nói với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, cậu bé nhanh chóng quay trở lại bàn ăn và ăn những món ăn trên bàn một cách ngon lành.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Bạch Nhược Phong muốn đưa Tô Ngọc Nhi về nhà.
“Ngọc Nhi, tôi và Tiểu Bảo đưa cô về.”
Tô Ngọc Nhi nhìn Tiểu Bảo và gật đầu đồng ý.
“Hôn đi! Hôn đi…” Tiểu Bảo vỗ tay và hô to.
Tô Ngọc Nhi có chút bất ngờ, Bạch Nhược Phong cũng đứng hình mất 5 giây vì Tiểu Bảo như vậy.
“Tiểu Bảo, con nói lung tung gì thế?” Bạch Nhược Phong lấy lại bình tĩnh rồi lạnh lùng nói.”
“Baba, con muốn ba ba và chị ấy hôn nhau.”