Chương 95 - Đêm cuối cùng
Trương Từ Hiểu nhắm hai mắt, vốn muốn giữ bản thân điềm tĩnh, không muốn thấy
nữ nhân phía trên tỏ ra tội nghiệp, lại càng không muốn bản thân vì nàng mà xao động. Chàng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nhận ra từ khi tiếp xúc với Tôn Từ Y trái tim chàng luôn đập nhanh kì lạ, không rõ nguyên nhân. Hành động hạ dược này không phải rẻ mạt, không đê tiện, chàng chỉ cảm
thấy Tôn Từ Y quá ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến người ta thấy cô đáng
thương.
“Chàng vẫn không biết bản thân muốn làm gì sao? Không giải dược sẽ rất khó chịu, có thể giết người đấy” Cô nhỏ giọng thì thầm
Trương Từ Hiểu vẫn cố chịu đựng, nhưng chàng cũng là một nam nhân. Bị bỏ
thuốc, Tôn Từ Y ở phía trên không ngừng trêu đùa chàng không thể không
có phản ứng. Cô hôn lên môi đối phương, mọi cảm nhận đều rõ ràng. Không
biết hiện tại trong mắt chàng mình biến thành bộ dạng gì, chắc là nghĩ
cô là một nữ nhân không biết xấu hổ.
Tôn Từ Y biết đêm nay sẽ
thành công, loại thuốc này của Trương Thuần Ninh đặc biệt, lúc sau nhất
định sẽ khiến hỏa dục trong người Trương Từ Hiểu bùng phát, không còn lí trí mà cắn nuốt đối phương để dễ chịu hơn, tất nhiên không tránh khỏi
việc bị bạn giường đối xử thô bạo.
Trương Từ Hiểu sớm đã không thể tiếp tục chịu đựng, hơi thở hỗn loạn, nhanh chóng lật ngược tình thế đè Tôn Từ Y xuống giường. Đường đường là Đại Tướng quân mà lại nằm dưới
thân nữ nhân, chuyện nực cười như vậy. Hai mắt cô mở to nhìn người phía
trên, đột ngột đổi chỗ khiến cô không quen lắm. Trương Từ Hiểu lúc này
chỉ muốn dễ chịu hơn, môi khô lưỡi cháy cúi xuống mà ngậm lấy môi nữ
nhân bên dưới. Cô im lặng ôm lấy cổ đối phương đáp lại.
Lát sau chỉ thấy y phục và trâm cài đồng loạt rơi xuống sàn…
Cơ thể Tôn Từ Y trắng nõn, không chỗ nào không mềm mại, chỉ cần chạm mạnh
là để lại dấu vết, vậy nên Trương Từ Hiểu cẩn trọng nâng niu. Từng cái
hôn lạnh băng rơi xuống người cô. Còn chàng vẫn vậy, tấm lưng vẫn đầy
sẹo, chỉ cần sờ đến là cảm nhận được trên đó có bao nhiêu vết, ẩn chứa
bao nỗi đau. Mọi thứ vẫn tiếp tục theo đúng mong đợi của Tôn Từ Y.
Đêm đó cô dùng thủ đoạn để trèo lên giường của Trương Từ Hiểu, lại đưa hai tay ôm lấy chàng, cố kìm nước mắt:
“Trương Từ Hiểu, chàng xấu xa lắm. Nhưng tại sao có rất nhiều nam nhân, nhưng ta lại yêu tên xấu xa như chàng chứ?”
Lời nói như giận hờn trách móc, nhưng nửa ý hận cũng không có. Cô tự trách
bản thân mình, Trương Từ Hiểu từ đầu đến cuối đều thấy được cô đang che
giấu nỗi khổ tâm…
Trải qua một đêm mặn nồng nhờ “thần dược” của Trương Thuần Ninh, Tôn Từ Y không đợi đến lúc trời sáng đã muốn rời đi.
Trương Từ Hiểu tỉnh táo trở lại, nằm cuộn mình trong chăn làm như không để ý
đến người ta, nhưng chốc chốc lại kéo chăn xuống, lén nhìn Tôn Từ Y đang chải tóc trước gương. Hiện giờ trong lòng chàng cảm thấy day dứt, rất
khó chịu, chỉ cần nghĩ đến vừa mới đây nữ nhân của hoàng đế nằm dưới
thân chàng thở dốc lập tức cảm thấy mình đang phản bội Cố Đạt. Không
biết đối mặt với hắn ra sao. Nhưng nghĩ đến đây là đêm cuối lại không
muốn cô rời đi. Tâm tư hỗn loạn.
“Đêm nay dùng thủ đoạn ép buộc
chàng, thật có lỗi. Nhưng ta không có ý xấu, chỉ muốn một đêm này. Chàng đừng nghĩ nhiều, chuyện này chỉ có chúng ta biết”
Tôn Từ Y chải
tóc xong liền đứng dậy, quay ra chỉnh lại xiêm y, vẫn thấy đối phương
không hề lộ mặt, chắc là không muốn thấy cô nữa.
“Sau đêm nay, chúng ta cắt đứt tất cả, coi nhau là người lạ. Nếu gặp lại ta cũng không gọi tên chàng”
Trương Từ Hiểu nằm trong chăn, tâm trạng nặng nề. Trải qua một đêm này thật sự không biết đối mặt với cô thế nào, cũng không tưởng tượng ra nét mặt
hiện giờ của cô khi nói những lời này.
“Trương Từ Hiểu, suốt thời gian qua, dù chỉ là một khắc, chàng có từng thích ta không?”
Câu hỏi này cô chưa từng hỏi qua từ trước đến nay. Đặt hết mọi hi vọng của
cô vào đó. Nhưng Trương Từ Hiểu trúng Vô Tình dược, không biết rõ lòng
mình nên dứt khoát đáp lại:
“Không có, là cô luôn tự tìm đến làm phiền ta. Đêm nay cũng là cô dùng thủ đoạn gài bẫy ta”
Trương Từ Hiểu vô tình đáp trả lại không thấy được Tôn Từ Y ở ngoài lặng lẽ lau nước mắt.
“Thật ra chàng nhớ lại hay không cũng không quan trọng nữa. Chỉ cần chàng
luôn vui vẻ hạnh phúc, ta mãn nguyện rồi. Trương Từ Hiểu, tạm biệt”
Quả nhiên sau ngày hôm đó Tôn Từ Y không còn đến nữa, căn phòng đó không
còn xuất hiện giọng nói của cô. Trương Từ Hiểu nghĩ xem ra là cô buông
bỏ rồi, cũng tốt. Nhưng lại luôn cảm thấy trống rỗng trong lòng. Chàng
mãi không hiểu được lời tạm biệt hôm đó có ý gì. Chàng không bỏ được
thói quen chờ ai đó đến vào mỗi tối, cũng không biết rằng mình đang nhớ
bóng hình dịu dàng kia.
Một tối nọ, Trương Thuần Ninh đến tìm Tôn
Từ Y lại thấy tẩm điện đóng cửa sớm. Thấy cung nữ đi qua nàng hỏi
chuyện. Cung nữ hành lễ trả lời:
“Bẩm Trương tiểu thư, đêm nay quận chúa đang ở điện của bệ hạ”
“Lại đến chỗ hoàng thượng?”
“Vâng”
Cung nữ nhanh chóng rời đi. Trương Thuần Ninh đỡ lấy trán, dạo gần đây Tôn
Từ Y vẫn luôn xin thuốc ảo giác của nàng, lại qua chỗ Cố Đạt nhiều lần,
không phải là muốn hại chết Cố Đạt trong mơ đấy chứ? Thuốc này dùng ít
thì không gây hại nhưng dùng nhiều có thể khiến đứa mình ghét siêu thoát luôn. Nàng còn nhớ hôm trước Tôn Từ Y vừa nói Cố Đạt là người quan
trọng nhất trong kế hoạch thứ hai, thánh chỉ của hắn vô cùng quan trọng.
Tôn Từ Y dần dần thay đổi khiến Cố Đạt không chút nghi ngờ, thay đổi từ nhỏ cho đến lớn, hắn cũng nghĩ bản thân thật sự cảm hóa được cô. Nhưng
không hẳn là không đề phòng, những lần Tôn Từ Y nấu ăn đem đến hắn đều
cho thái y kiểm tra, nhưng kết quả đó thật sự là đồ bổ dưỡng, không có
vật liệu gây hại. Hắn mới dám tin đó không phải mơ.
Trong thời
gian này bọn Trương Thừa tướng đã có thể tự do di chuyển, nhưng họ không được gặp Tôn Từ Y, chỉ có thể nhờ Trần Cảnh Liêm chuyển lời. Nguyên tắc đặt ra là phải thực hiện theo kế hoạch, không được làm việc thừa thãi
để tránh bị lộ tẩy. Tất nhiên Trương Thừa tướng, Cố Dĩ An, Cố Khải Ngôn
đều nghe kể lại về sự kì lạ của Tôn Từ Y nhưng ba người tin cô một lần.
Một sáng Tôn Từ Y tự mình hầm canh bổ mang đến cho Cố Đạt, cô thấy được tấu sớ trên bàn, triều đình vẫn còn chút loạn, chiến sự có phần căng thẳng.
“Sắp đến mùng 3 nhưng mọi việc chưa ổn định. Đại điển phong hậu nên lùi về
sau một chút. Ta muốn chuẩn bị thật long trọng, phong hậu cùng lễ đăng
cơ của ta” Hắn vuốt tóc Tôn Từ Y ôn nhu nói
Nhưng Tôn Từ Y vẫn là Tôn Từ Y, luôn không quen với những hành động cử chỉ thân mật của hắn nên lạnh lùng tránh đi.
“Bệ hạ muốn sao thì cứ vậy mà làm, ta không có ý kiến”
Chính vẻ ương ngạnh không dễ khuất phục của cô đã khiến sự đề phòng của Cố
Đạt yếu ớt. Nếu cô mà thuận theo hắn nhất định không tin mà gắt gao hơn. Những đêm cô ở bên hắn đều bình thường, lúc muốn cô nằm cạnh tâm sự thì cô thuận theo, còn nhất thời nổi hứng muốn chiếm đoạt cô thì cô luôn
lợi dụng thuốc ảo giác vờ như cùng hắn qua đêm xuân. Nhưng hầu hết những lần giả vờ ngoan ngoãn nằm cạnh hắn cô đều không ngủ nổi và thấy rất
buồn nôn. Cũng may lúc viết tiểu thuyết cô thiết kế Cố Đạt là một nhân
vật tuy hoàn hảo nhưng không nhạy lắm, nên mới dễ dàng bị đùa giỡn thế
này. Nhưng nếu người cô phải đối mặt là Cố Dĩ An sau khi hắc hóa, nhất
định là không dễ dàng qua mặt hắn.
Một ngày kia, Trương Từ Hiểu có vào cung trình báo lại cho Cố Đạt về mọi việc trong quân doanh. Tôn Từ Y hiểu ý liền đi ra, còn không quên hành lễ với Trương Từ Hiểu:
“Trương Tướng quân”
“Tham kiến quận chúa”
Quả nhiên như người xa lạ. Tôn Từ Y ngay sau đó đi ra, đến cả nhìn lại cũng không muốn. Cố Đạt ngồi đó thấy vậy cũng nghĩ nhất định là cô đã buông
bỏ rồi, Tôn Từ Y chỉ có thể là hoàng hậu của hắn. Hắn lại không biết
người không từ bỏ được là Trương Từ Hiểu, mấy ngày không gặp cô chàng
liền mất ngủ, nửa tháng tiếp theo dường như gặp ảo giác về những câu
chuyện mình nghe kể lại, còn tưởng tượng nó trong mơ, dường như muốn giữ lấy thê tử trong mộng nhưng nàng cứ đi mãi rồi biến mất.
Tôn Từ Y một đường tiến về cung ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn cảnh tượng xung
quanh, bên tai vang vọng giọng nói lúc trầm lúc bổng:
“Tôn Từ Y,
cô vậy mà nỡ bỏ rơi hắn ta ư? Bỏ hắn ở nơi đất khách quê người, thật tội nghiệp. Đêm đó bị cô ép buộc, hắn nhất định rất ghét cô. Hi sinh đời
mình vì hắn có đáng không?”
“Người ta nói đứa trẻ không cha không
mẹ là tội nghiệp nhất. Các cô ở bên nó chưa được bao lâu, cô nỡ bỏ hai
đứa trẻ kia. Thật nhẫn tâm”
“Cô xem, không phải đến cuối cùng mọi
thứ vẫn đổ vỡ sao? Cố Đạt không yêu cô, hắn là ham muốn thân phận phượng hoàng của cô. Cô muốn dựa vào hắn thật ư?”
Tôn Từ Y nhắm chặt
mắt, nghiến răng. Phất tay một cái, giọng nói kia biến mất. Cô đã quyết
định rồi, dù cái bóng kia có nói gì cũng không khiến cô suy chuyển. Bây
giờ cô thấy nó thật phiền phức, nhưng cái thứ phiền phức này lại là một
thứ quan trọng giúp kế hoạch của cô thành công. Thế giới này do cô tạo
ra, vì vậy để cô gánh hết đi, mọi người bình an vui vẻ là được. Một điều may mắn cô được chọn làm Tôn Từ Y, mới cứu được nhiều người hơn.