Chương 24 - Xác định ngày cưới
Nghe vậy, ánh mắt của Mộ Giai Kỳ hơi lộ vẻ gì đó nhưng rồi nhanh chóng che giấu đi: “Thế này có phải nhanh quá rồi không?”
Từ lần trước họ đến đây bàn chuyện cưới xin cũng mới có mấy ngày mà đã dạm ngõ rồi? Đây là kết hôn chớp nhoáng sao?
Diêu Bội Sam cười tít mắt, nói: “Không nhanh đâu, đã định ngày cưới vào một
tháng sau, một tháng đủ để làm một hôn lễ long trọng rồi, huống chi hai
đứa nó đã đính hôn từ nhỏ, tổ chức đám cưới xong sớm thì chị cũng an
lòng hơn.”
Mộ Giai Kỳ cười nói: “Chị Diêu Bội Sam, chị không an lòng cái gì thế? Cẩn Y cũng có bỏ chạy đâu.”
Diêu Bội Sam cười đáp: “Khó nói lắm, Cẩn Y xuất sắc đến thế, ngộ nhỡ bị
người ta cướp mất thì làm sao đây? Chị cảm thấy rước về nhà sớm một chút thì an toàn hơn.”
Tối qua Lãnh Cao Tuấn đã nói với bà ấy rằng cậu cả nhà họ Hàn có tình cảm với Mộ Cẩn Y, thế thì nguy rồi? Cậu cả nhà họ Hàn là trai độc thân kim cương tại
thành phố Lâm Uy, gia thế tốt, đẹp trai mà còn chung tình, so với con
trai mình, bà ấy cảm thấy nó chẳng có điểm tốt nào cả. Mộ Cẩn Y có thể
đồng ý lấy nó đã là nhờ ơn tổ tiên nhà họ rồi, thế nên tối hôm qua lúc
Lãnh Cao Tuấn bảo bà ấy mau chóng đến dạm ngõ thì bà ấy hăng hái hơn ai
hết.
Nghe vậy, Mộ Giai Kỳ hơi giật khóe miệng, sau đó nói khẽ: “Cẩn Y, cháu thật sự muốn gả cho cậu Lãnh à?”
“Chẳng phải đã quyết định từ trước rồi sao?” Mộ Cẩn Y liếc nhìn bà ta.
Mộ Giai Kỳ lập tức không biết nên đáp thế nào, chủ yếu là mấy hôm nay Mộ
Cẩn Y thay đổi quá nhiều, nếu là trước đây, bà ta có thể cậy vào thân
phận trưởng bối của mình để ngăn cản Mộ Cẩn Y gả cho Lãnh Cao Tuấn, thế
nhưng Mộ Cẩn Y của hiện tại vốn dĩ không bị bà ta kiểm soát, bà ta nói
thêm chỉ khiến Mộ Cẩn Y bất mãn mà thôi.
Diêu Bội Sam nghe Mộ Cẩn Y đáp vậy thì rất vừa lòng, bà ấy thân thiết kéo
tay của Mộ Cẩn Y và bắt đầu bàn bạc chuyện hôn lễ với cô: “Cẩn Y, cháu
thích lễ cưới kiểu gì? Kiểu Trung? Hay kiểu Tây? Bác đã tra tìm một số
công ty tổ chức đám cưới, nghe nói tiếng tăm tốt nhất là công ty này,
cháu có đề nghị gì không? Chỉ cần là thứ cháu thích, bác sẽ làm theo sở
thích của cháu.”
Chú rể Lãnh
Cao Tuấn ở bên cạnh bị ngó lơ hoàn toàn hoài nghi mình không phải là con ruột của mẹ, anh cảm thấy mẹ đối xử với Mộ Cẩn Y tốt hơn mình rất
nhiều.
Mộ Cẩn Y thấy Diêu Bội
Sam đầy vẻ phấn khởi, khóe miệng khẽ cong lên, cô nhẹ giọng nói: “Bác
gái, bác cứ sắp xếp là được rồi, kiểu nào cháu cũng thích.”
“Cẩn Y, bác biết cháu bận, nhưng lễ cưới là một trong những thời khắc quan
trọng nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, cháu nhất định phải chú
trọng. Thích cái gì cứ việc nói là được, chúng ta đừng để lại bất cứ hối tiếc nào nhé.” Diêu Bội Sam nói một cách sâu sắc.
Mộ Cẩn Y nhìn Lãnh Cao Tuấn, nhỏ giọng nói: “Bác gái, có thể gả cho Cao Tuấn thì cháu không còn bất cứ hối tiếc nào.”
Diêu Bội Sam bị câu nói của Mộ Cẩn Y làm cho kinh ngạc, đến cả Lãnh Cao Tuấn cũng suýt chút rớt khỏi sô pha. Không phải chứ? Cô gái này làm sao vậy? Nói chuyện kiểu mùi mẫn thế?
Diêu Bội Sam cảm thấy khó có thể tin được, rốt cuộc con trai nhà mình tốt ở
chỗ nào chứ? Lại khiến Mộ Cẩn Y một lòng một dạ muốn gả cho nó? Hơn nữa
trông còn nóng lòng sốt ruột, chắc không phải cá Koi nhập vào con trai
mình đó chứ? Vận hên tốt quá rồi đó.
“Cẩn Y, cháu có thể nói cho bác biết, rốt cuộc Cao Tuấn nhà bác tốt ở chỗ nào? Mà cháu muốn gả cho nó đến thế?”
“À…” Mộ Cẩn Y bị hỏi đến cứng họng. Lãnh Cao Tuấn tốt ở điểm nào? Cô không
thể nói rõ anh ấy tốt ở đâu, nhưng khi anh ấy mạo hiểm xông vào đám cháy để cứu cô, cô đã cảm thấy nếu đời này mình gả cho anh ấy thì nhất định
sẽ không sai.
Diêu Bội Sam thấy Mộ Cẩn Y không trả lời được thì bất an không thôi: “Cẩn Y, chắc không
phải là vì mẹ cháu quyết định chuyện cưới hỏi này nên cháu mới đồng ý đó chứ?”
“Không phải đâu bác gái, nói chung bất kể Cao Tuấn ra sao, cháu chỉ muốn gả cho anh ấy thôi.”
“Tốt, có câu này của cháu thì bác đã xác định cháu là con dâu rồi, nào, chúng ta bàn bạc chuyện kết hôn một chút nào.” Diêu Bội Sam sợ rằng nói một
hồi Mộ Cẩn Y sẽ nuốt lời, bà ấy cho rằng mau chóng làm xong chuyện mới
tốt.
“Dạ.”
Sau đó, mọi người thảo luận các khâu nhỏ của đám cưới, bàn bạc hết một lượt từ địa điểm tổ chức hôn lễ cho đến đóng gói kẹo mừng bằng cái gì, sau
khi quyết định xong xuôi cũng đã trưa rồi.
Mộ Cẩn Y quyết định không đến công ty, giữ cả nhà Lãnh Cao Tuấn ở lại ăn trưa, sau khi ăn xong mới đích thân tiễn họ ra ngoài.
Sau khi người nhà họ Lãnh rời đi, Mộ Giai Kỳ nhìn Mộ Cẩn Y muốn nói lại
thôi, Mộ Cẩn Y như không nhìn thấy, lên lầu lấy đồ rồi đến công ty.
Kể từ lần trước khi Thôi Uyên Uyên bị Trang Đông Quân đuổi ra khỏi bệnh
viện thì cứ luôn giận dỗi, chưa từng đến thăm anh ta, bây giờ nghe nói
Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y đã định ngày cưới, cô ta không lo nhiều mà vội vàng đến bệnh viện tìm Trang Đông Quân.
Lúc cô ta tới bệnh viện, Phan Thảo Mai đang đẩy Trang Đông Quân ra vườn hoa của bệnh viện để phơi nắng, Thôi Uyên Uyên không cần đến phòng bệnh đã
trông thấy Trang Đông Quân ở vườn hoa.
Trang Đông Quân nhìn thấy Thôi Uyên Uyên thì sắc mặt rất tệ: “Em lại đến làm gì?”
“Anh Quân, sáng nay người nhà họ Lãnh đến dạm ngõ, chị họ em và Lãnh Cao Tuấn sẽ kết hôn vào tháng sau.” Thôi Uyên Uyên vội nói.
Trang Đông Quân nghe vậy thì lập tức biến sắc: “Cái gì? Tháng sau?”
Bị thương nặng mất trăm ngày, bác sĩ bảo nếu anh ta muốn đi lại bình
thường thì ít nhất phải ba tháng sau, thế nhưng, tháng sau Mộ Cẩn Y và
Lãnh Cao Tuấn sẽ kết hôn, vậy sao được?
Thôi Uyên Uyên gật đầu: “Đúng vậy Anh Quân, hôm nay lúc bọn họ bàn bạc không hề tránh em, em đã nhớ rõ ngày tháng rồi.”
Sắc mặt của Trang Đông Quân lập tức trở nên u ám, anh ta vất vả lượn lờ
trước mặt Mộ Cẩn Y mấy tháng trời, khó khăn lắm mới có chút tiến triển,
Lãnh Cao Tuấn lại đột nhiên xuất hiện, tên Lãnh Cao Tuấn đó thật đáng
chết.
Anh ta nhìn sang Thôi Uyên Uyên, lạnh giọng nói: “Em đi làm thủ tục xuất viện cho anh đi, anh muốn xuất viện.”
“Anh Quân, cơ thể anh hồi phục thế nào rồi?” Thôi Uyên Uyên cố gắng ngó lơ
Phan Thảo Mai ở bên cạnh, bởi vì cô ta sợ mình không kiềm được sẽ cãi
lộn với cô ta.
“Có thể xuất
viện được rồi, em mau lên đi, sẵn tiện đóng viện phí cho anh luôn.”
Trang Đông Quân không muốn ở lại bệnh viện, bởi vì ở lại bệnh viện thì
anh ta muốn làm gì cũng không tiện.
“Được rồi Anh Quân, anh ở đây đợi em nhé, em sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho
anh.” Thôi Uyên Uyên nghe thấy anh ta bảo mình đi đóng viện phí thì cho
rằng có lẽ anh ta đã tha thứ cho mình, thế là cô ta mừng thầm rồi vội
vàng đi tới khu nội trú.
Sau
khi Thôi Uyên Uyên đi xa, Phan Thảo Mai mới nhỏ giọng nói: “Anh Quân,
bác sĩ bảo anh ở lại đây hai ngày để theo dõi thêm mà, sao đột nhiên
muốn xuất viện?”
Trang Đông Quân vỗ về tay cô ta: “Hiểu Hoa, em yên tâm, anh không sao đâu, mấy hôm nay cực khổ cho em vì đã chăm sóc anh rồi.”
“Anh Quân, đây là điều em nên làm mà.”
“Con bé ngốc, em yên tâm, sau này anh sẽ không đối xử tệ với em đâu, nhưng
sau khi xuất viện chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nhé, đợi đến khi anh
đạt được thứ anh muốn, anh sẽ quay lại tìm em.” Trang Đông Quân cảm thấy Phan Thảo Mai chu đáo hơn Thôi Uyên Uyên, nhưng hiện giờ Thôi Uyên Uyên vẫn còn giá trị lợi dụng, anh ta quyết định dỗ dành cô ta trước đã.
Đôi mắt Phan Thảo Mai đỏ hoe, cô ta nhỏ giọng nói: “Anh Quân, anh yên tâm,
em sẽ không làm phiền anh, em tự biết mình mà, em không dám mong ước một số thứ mình không nên có.”
Lời nói của Phan Thảo Mai khiến lòng Trang Đông Quân sung sướng, anh ta nắm lấy tay cô ta, khẽ giọng nói: “Đợi anh.”
“Vâng.”