Chương 37 - Thật sự có thể sao?
Mộ Cẩn Y nhìn gương mặt ghê tởm kia của Bạch Chu, cô cảm nhận được sự
tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Ông trời để cho cô sống lại một kiếp, cô cũng không nắm chắc, sao cô lại vô dụng như thế chứ. Nếu như đã thế
vậy thì cô cũng không sống nữa.
Nhưng sao Mộ Cẩn Y có thể không
cam tâm như thế chứ? Cho dù cô có chết thì cô cũng phải kéo người ta
chết cùng. Một giây sau cô dùng hết sức lực của mình chuẩn bị đập mạnh
đầu của mình vào đầu của Bạch Chu.
Sau đó đột nhiên cô nghe thấy tiếng phá cửa phòng ở phòng riêng, cánh cửa bị người ta đạp mở.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn sang đó thì trông thấy Lãnh Cao Tuấn đang ngồi trên xe lăn ở ngoài cửa, còn bên cạnh anh lại là Trần Lương và Trần
Hảo.
Mộ Cẩn Y nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn, cô mềm oặt giống như một người mất đi hết sức lực vậy, yếu ớt ngã xuống ghế sô pha.
Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy quần áo bị xé tả tơi của Mộ Cẩn Y thì hai mắt híp
lại, anh nhìn Bạch Chu rồi mỉm cười đầy đáng sợ: “Hay, hay lắm, hay
lắm.”
Từ khi nào Bạch Chu nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn có dáng vẻ như
thế này nhỉ? Lần trước Lãnh Cao Tuấn đánh ánh ta sợ chết khiếp. Bây giờ
Lãnh Cao Tuấn lại có vẻ mặt thế này, anh ta sợ mình không chết cũng tàn
phế mất.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện mình dắt theo nhiều người như
thế, có chỗ dựa nên anh ta cũng chẳng còn sợ gì nữa, anh ta nhìn Lãnh
Cao Tuấn rồi lạnh lùng lên tiếng: “Đừng có nhúng tay vào chuyện của ông
đây, không muốn sống nữa à?”
“Trần Lương, đánh gãy cái đấy của anh ta cho tôi.” Lãnh Cao Tuấn ngồi trên xe lăn, anh lạnh lùng nói.
“Vâng thưa cậu chủ.” Trần Lương nói xong thì bước vài bước đến trước mặt của
Bạch Chu, vệ sĩ của Bạch Chu vội vội vàng vàng lại chặn đường nhưng mà
mấy người bọn họ vốn không phải là đối thủ của Trần Lương, không lâu sau bọn họ đã bị anh ta đã xử đẹp rồi.
Sau khi đánh bại hết đám vệ
sĩ ngáng chân mình xong, Trần Lương đi về phía của Bạch Chu, anh ta giơ
chân đá vào chỗ hiểm của Bạch Chu. Bạch Chu kêu lên thảm thiết giống như con lợn bị chọc tiết vậy, cái đó của anh ta bị hủy thật rồi.
Mấy người vệ sĩ Bạch Chu mang theo đều nhìn Trần Lương bằng ánh mắt sợ hãi. Anh ta không ngờ rằng người đàn ông thường ngày hay âm thầm đi theo bên cạnh Lãnh Cao Tuấn lại đáng sợ đến thế.
Trần Hảo đẩy Lãnh Cao
Tuấn đi vào trong phòng riêng, anh nhìn vệ sĩ bốn xung quanh rồi nói:
“Ban nãy cánh tay vào chạm vào người phụ nữ của tôi? Mấy người tự mình
đánh gãy hay là tôi cho người ra tay đây?”
“Anh Lãnh… chúng tôi… chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi.” Vệ sĩ bốn xung quanh đều sợ tái mét mặt mày.
“Trần Lương.” Lãnh Cao Tuấn lại nhìn Trần Lương.
Trần Lương hiểu ý, anh ta đá vào cổ tay của những người kia. Mấy người bọn
họ dường như có thể nghe thấy tiếng xương khớp vỡ vụn của mình, bọn họ
kêu lên thảm thiết, liên tục.
“Còn cả tay của tên súc sinh kia nữa, cũng đánh gãy cho tôi.” Lãnh Cao Tuấn tiếp tục lạnh lùng dặn dò.
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Ban nãy Bạch Chu bởi vì vừa bị phế cái đó, anh ta đau đớn ngã xuống, rồi tiếp tục kêu như lợn bị chọc tiết.
Đợi sau khi Trần Lương xử lý hết sạch bọn họ Lãnh Cao Tuấn mới đẩy xe lăn
đi đến bên Mộ Cẩn Y. Lúc này cả người Mộ Cẩn Y đều đang run lên bần bật.
Lãnh Cao Tuấn cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cho cô, sau đó anh bế cô lên rồi để cô ngồi lên chân của mình.
Lãnh Cao Tuấn nắm chặt lấy tay của Mộ Cẩn Y rồi dịu dàng nói: “Nhóc con, không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
Giọng nói dịu dàng như thế, Trần Lương và Trần Hảo chưa từng nghe thấy, dường như người ban nãy tàn nhẫn ra lệnh cho bọn họ không phải là anh vậy.
Mộ Cẩn Y ngẩn người ra nhìn Lãnh Cao Tuấn giống như một kẻ ngốc vậy, cô
thật sự không ngờ rằng Lãnh Cao Tuấn lại xuất hiện vào ngay khoảnh khắc
này.
Người đàn ông này kiếp trước đã xông vào trong đám lửa nhưng cũng không thể cứu cô ra được, thậm chí anh còn chết cùng với cô, trong lúc cô gặp nguy hiểm nhất anh lại xuất hiện.
Ban nãy nếu như
không phải anh xuất hiện cô đã đập đầu với Bạch Chu rồi, cô định sẽ dùng hết sức bình sinh dù cho có vỡ đầu thì cũng không tệ.
Cũng may, anh đến rồi.
Lãnh Cao Tuấn nhìn Mộ Cẩn Y nhưng không nói lời nào, trái tim anh đau đến tê dại, đột nhiên anh cảm thấy ban nãy mình đã quá nương tay với Bạch Chu.
“Trần Hảo, cậu ở lại đây xử lý hậu quả, với cả cũng không được tha cho giám
đốc của nhà hàng.” Lãnh Cao Tuấn dặn dò xong thì ôm Mộ Cẩn Y rồi để Trần Lương đưa mình đi.
Mộ Cẩn Y làm ổ trong lòng của Lãnh Cao Tuấn,
thật ra cô vẫn cảm thấy cơ thể mình khó chịu, bởi vì sự động chạm của
Bạch Chu khiến cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm, làm sao cũng không hết được.
Cô vùi đầu mình vào trong lòng Lãnh Cao Tuấn, hít lấy hơi thở của anh,
nhằm làm dịu đi cảm giác ghê tởm trong lòng mình.
Vòng tay của anh rất ấm áp cũng khiến cô cảm thấy yên tâm hơn, dần dần cảm giác ghê tởm này cũng dần tan biến.
Sau khi về đến nhà, Mộ Cẩn Y nhốt mình trong phòng tắm, cô tắm rửa sạch sẽ
cơ thể mình bằng nước một lượt, tắm một tiếng đến mức làn da của cô cũng đã nhăn hết lại nhưng cô vẫn cảm thấy mình bẩn.
Tuy Bạch Chu vẫn chưa kịp làm gì với Mộ Cẩn Y nhưng cô có bệnh sạch sẽ. Sau khi bị Bạch
Chu chạm vào cô cảm thấy chỗ nào của mình cũng bẩn.
Lãnh Cao Tuấn cũng không thúc giục cô, anh chỉ yên tĩnh ở bên ngoài phòng tắm, trong phòng tắm vẫn vang lên tiếng nước chảy khẽ.
Rõ ràng Mộ Cẩn Y gặp phải chuyện như thế này như cô lại không hề rơi một
giọt nước mắt, nghĩ đến đây, trái tim của anh cứ như bị ai đó bóp chặt
vậy.
Đến khoảnh khắc này Lãnh Cao Tuấn mới sâu sắc cảm nhận được, một Mộ Cẩn Y một thân một mình, cần được người khác thương yêu nhường
nào.
Nếu như tối nay anh không biết cô phải đến đó bàn chuyện làm ăn, muốn cùng về với cô thế nên mới đồng ý đi đến chỗ của đám Giang
Luật ăn cơm thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Quản lý một
tập đoàn lớn như thế nhưng bên cạnh lại không có lấy một người thân, lúc xảy ra chuyện cũng không biết ngỏ cùng ai, nhóc con như thế khiến cho
Lãnh Cao Tuấn cảm thấy đau lòng khôn xiết.
“Nhóc con?” Lãnh Cao Tuấn đi đến cửa phòng tắm, anh gõ cửa.
Mộ Cẩn Y vẫn còn ngâm nước ở trong đó sững người, sau đó cô lặng lẽ lấy khăn tắm lau khô người.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà dài che kín mít, cô hít một hơi thật sâu để
điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Lúc gặp lại Lãnh Cao Tuấn trông cô đã
không khác lúc bình thường là bao rồi, có điều gương mặt vừa đỏ vừa sưng của cô dù có điều chỉnh tốt cỡ nào thì cũng không thể thay đổi được sự
thảm hại lúc này của cô.
Lãnh Cao Tuấn nắm lấy tay Mộ Cẩn Y, anh khẽ lắc lắc để Mộ Cẩn Y nhìn mình,
sau đó anh mới dịu dàng lên tiếng: “Đẩy anh xuống đi.”
Mộ Cẩn Y gật đầu, cô đẩy Lãnh Cao Tuấn xuống.
Dưới tầng, thím Trương nghe theo sự dặn dò của cậu chủ nấu trứng gà thấy
Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y đi xuống thì vội vàng vớt trứng gà từ trong
nước nóng ra.
Cầm đến trước mặt Lãnh Cao Tuấn, bà ấy đang định
bóc trứng gà thì Lãnh Cao Tuấn đã nhận lấy rồi nói: “Thím Trương, thím
đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Thím Trương nhìn
gương mặt vốn đã vô cùng xinh đẹp của Mộ Cẩn Y, nay lại vừa đỏ vừa sưng
thì vô cùng đau lòng, bà ấy muốn nói mấy câu an ủi nhưng biết có nói gì
cũng vô dụng thế là lặng lẽ lui ra sau.
Lãnh Cao Tuấn kéo Mộ Cẩn Y ngồi xuống ghế sô pha, anh bóc trứng gà rồi lăn lên mặt cho cô, động
tác của anh rất dịu dàng, giống như là sợ làm cô đau vậy.
Mộ Cẩn Y nhìn thấy gương mặt đau lòng của Lãnh Cao Tuấn thì không khỏi nói một câu: “Thật ra em đã hết đau rồi.”
“Nhóc con ngốc nghếch, trước mặt anh, em không cần tỏ ra kiên cường đâu.”
Lãnh Cao Tuấn bẹo lên bàn tay cô bằng cánh tay rảnh rang còn lại.
Hốc mắt Mộ Cẩn Y chua xót nhưng cô lại không để cho mình rơi nước mắt,
không cần kiên cường nữa sao? Suốt bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn không
dám để cho bản thân mình yếu đuối. Cô sợ nếu như mình yếu đuối thì sẽ
mất đi mọi thứ ở hiện tại, thật ra cô có thể không để ý đến của cải cô
có trong tay mình nhưng Mộ Thị là tâm huyết của ông ngoại cô, là tâm
huyết của ba mẹ cô, cô muốn bảo vệ nó thật tốt.
Ở kiếp trước cũng đã từng có người nói cô không cần phải kiên cường như thế nữa nhưng mà
sau này người đàn ông ấy lại thiêu chết cô, không kiên cường nữa, thật
sự có thể sao?