Chương 22 - Cô ta giả vờ
Tần Y Lộc nhìn thẳng vào ánh mắt châm chọc của Mộ Cẩn Y, chỉ cảm thấy mặt
nóng rát, cô ta khẽ cắn môi, buông lỏng cánh tay Lãnh Cao Tuấn. Vừa
buông tay, cả người cô ta liền lung lay sắp đổ, Giang Luật ở tương đối
gần vội vàng đỡ lấy cô ta: “Ôi, em Tử Ngưng, em không sao chứ?”
Tần Y Lộc đỏ mắt: “Em… Không có sao, chỉ là chân hơi đau… em…”
Giang Luật nhìn về phía Mộ Cẩn Y, mang theo sự bất mãn: “Cô Mộ, em Tử Ngưng
chỉ là bị đau chân, cô không cần tính toán chi li như vậy, cô…”
Anh ta còn chưa dứt lời, Lãnh Cao Tuấn đã đá anh ta một cú: “Cậu nói xằng
nói bậy gì đó? Người phụ nữ của tôi tính toán chi li chỗ nào? Chính là ý muốn chiếm giữ mạnh một chút.”
Giang Luật: Rất muốn mắng chửi người, lúc cậu nói lời này có thể đừng đắc ý như vậy không?
Mộ Cẩn Y lạnh nhạt lườm Giang Luật một cái, quay người đi.
Giang Luật bị ánh mắt của Mộ Cẩn Y nhìn tê dại hết da đầu, anh ta nhìn về
phía Lãnh Cao Tuấn, yếu ớt nói: “Cao Tuấn, tôi sẽ không bị người phụ nữ
của cậu ghi thù chứ?”
“Cút, người phụ nữ của tôi không rảnh rỗi như vậy.” Lãnh Cao Tuấn vội vàng đuổi theo.
“Này, nhóc con, em khoan hãy đi.”
Lãnh Cao Tuấn chạy đến trước mặt Mộ Cẩn Y, cản đường đi của cô.
Mộ Cẩn Y nhíu mày, thản nhiên nhìn anh một cái, sau đó vượt qua anh, tiếp tục đi lên phía trước.
“Ôi, em có ý gì vậy? Có phải em tức giận hay không? Anh thật sự không phải
cố ý ôm Tần Y Lộc đâu, là cô ấy đau chân.” Lãnh Cao Tuấn giải thích.
“Cô ta giả vờ.” Mộ Cẩn Y nói xong câu này, đẩy anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
Vẻ mặt Lãnh Cao Tuấn dại ra, qua mấy giây mới phản ứng được Mộ Cẩn Y nói
cái gì, ý của cô là Tần Y Lộc giả vờ? Không phải thật sự đau chân?
Lãnh Cao Tuấn nửa tin nửa ngờ, cũng không cố đuổi theo Mộ Cẩn Y, mà trở lại
bên bọn Giang Luật, nhìn thấy Giang Luật còn đỡ Tần Y Lộc, anh đột nhiên lớn tiếng hô một câu: “A, tại sao ở đây có thể có gián?”
Tần Y Lộc bị dọa vội vàng nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: “Con gián hả? Ở đâu?”
Lãnh Cao Tuấn nhìn dáng vẻ nhảy dựng lên vừa rồi của Tần Y Lộc, khuôn mặt
tuấn tú lập tức đen lại, ý tứ sâu xa nhìn Tần Y Lộc một cái, quay người
đi.
Giang Luật gọi anh lại: “Cao Tuấn, đi đâu vậy? Không phải nói cùng nhau đi uống rượu sao?”
“Các cậu đi uống đi.” Lãnh Cao Tuấn đi không quay đầu lại.
Giang Luật quay đầu, phát hiện vẻ mặt Tần Y Lộc lúng túng đứng tại chỗ, lại nhìn chân của cô ta, bây giờ còn gì không hiểu nữa.
Mặt Tần Phúc tối lại, anh ta nắm tay Tần Y Lộc, nhanh chóng đi vào phòng
bao: “Tử Ngưng, em bị gì vậy? Vừa rồi tại sao làm như vậy?”
Tần Y Lộc tủi thân đến đỏ mắt: “Anh, cái này anh còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Em thích anh Ngôn.”
Vẻ mặt Tần Phúc khiếp sợ nhìn em gái mình: “Em thích Cao Tuấn? Tại sao trước kia em không nói?”
Tần Y Lộc tủi thân nói: “Đây không phải là còn chưa kịp nói sao? Hơn nữa
trước đó anh Ngôn không quan tâm đến ai, em không sốt ruột, ai biết anh
ấy đột nhiên lại muốn kết hôn, anh ơi, làm sao bây giờ? Em không muốn
anh ấy lấy người khác.”
Tần Phúc thở dài một hơi: “Tử Ngưng, Cao Tuấn và cô Mộ đã đính hôn, dù em thích cậu ấy thì cũng nên dừng lại đây thôi.”
“Anh, tại sao anh không giúp em?”
Tần Phúc cười khổ: “Giúp em? Anh phải giúp em như thế nào? Em và cô Mộ căn
bản không phải cùng một cấp bậc, ở trước mặt cô ấy em không có phần
thắng.”
“Anh, em thua kém chỗ
nào? Nhà họ Tần chúng ta dù kém hơn so với nhà họ Lãnh nhưng cũng là hào môn ở thành phố Lâm Uy, em là thiên kim nhà họ Tần, em kém cô ta chỗ
nào?” Tần Y Lộc không phục: “Mặc dù nhà họ Mộ không tệ, nhưng so sánh
xem có lợi hại như nhà họ Tần chúng ta không? Hơn nữa dáng dấp của em
cũng không chênh lệch mấy với họ Mộ kia.”
“Tử Ngưng, thứ duy nhất em đem ra được chỉ có gia thế mà thôi, nhưng cái đó có liên quan với em bao nhiêu đâu? Tiền trong nhà là em kiếm được sao?
Em có cống hiến cho gia tộc phần sức lực nào không? Thế nhưng cô Mộ lại
không giống, mười tám tuổi cô ấy gồng gánh toàn bộ Mộ thị, cô ấy là chủ
tịch Mộ thị, là người quản lý thật sự. Cô ấy có tài có sắc, bất cứ cô
gái nào đứng trước mặt cô ấy đều sẽ tự ti mặc cảm, em hiểu không?” Tần
Phúc không muốn em gái tiếp tục lún sâu nữa, đành phải mạnh bạo đả kích
cô.
Thế nhưng Tần Y Lộc không
nghe: “Anh, anh đừng nâng cao chí khí của người khác tự duyệt uy phong
của chính mình được không? Cô ta là chủ tịch Mộ thị thì thế nào? Cô ta
chính là một khối băng, có chút dáng vẻ của nào phụ nữ chứ? Anh Ngôn đi
với cô ta sẽ không có hạnh phúc.”
“Cao Tuấn đi với cô ấy có hạnh phúc hay không thì đó cũng là chuyện của bản
thân Cao Tuấn, không tới lượt chúng ta quan tâm, về phần em, sớm dẹp bỏ ý nghĩ này đi, Cao Tuấn đã đính hôn với cô ấy, hôn lễ của bọn họ cũng đã
đăng lên nhật báo, nếu như em còn làm ra chuyện gì không lí trí, sẽ chỉ
tự rước lấy nhục thôi hiểu chưa?”
“Anh, cuối cùng em có phải em gái ruột của anh không? Sao anh không giúp em gì hết vậy?”
“Nếu như em không phải em gái ruột của anh, em cho rằng anh sẽ phí miệng
lưỡi nói với em những điều này sao?” Tần Phúc nghiêm túc nói: “Tiểu
Ngưng, em nghe kỹ cho anh, nếu như em cứ u mê không tỉnh, anh chỉ có thể đưa em ra nước ngoài.”
Lúc hai anh em họ trò chuyện, bọn Giang Luật và Tân Quý đã im lặng không tạo
nên tiếng động đi vào phòng bao, bọn họ miễn cưỡng ngồi ở đó, nghe Tần
Phúc dạy dỗ Tần Y Lộc.
Mấy
người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tốt đến mức có thể mặc chung
một cái quần, bọn họ cũng không hi vọng tình anh em của họ vì Tần Y Lộc
chịu ảnh hưởng, bây giờ thấy Tần Phúc coi như tỉnh táo, cuối cùng bọn họ cũng thở dài một hơi.
Giang
Luật nhìn Tần Y Lộc, an ủi: “Em Tử Ngưng, trên thế giới này đàn ông tốt
còn rất nhiều, cũng không phải là Cao Tuấn thì không thể, nếu không em
suy nghĩ một chút, xem xét anh Phàm này.”
Tần Y Lộc lườm anh ta một cái: “Không muốn, mặt mũi anh không đẹp trai bằng anh Ngôn, em không thích anh đâu.”
Lời này coi như đâm vào tim: “Ôi, thẩm mỹ của em là kiểu gì vậy? Anh có chỗ nào không đẹp bằng Cao Tuấn, Triết, cậu tới phân xử thử xem, tôi có chỗ nào không đẹp trai bằng Cao Tuấn?”
Tân Quý lườm anh ta một cái: “Cá nhân tôi cũng thấy vậy.”
“Cậu…” Giang Luật ôm ngực, cảm thấy mình nhận lấy mười nghìn điểm tấn công tàn bạo.
Lúc Lãnh Cao Tuấn đuổi theo ra khỏi hội sở, vừa hay nhìn thấy Mộ Cẩn Y ngồi xe rời đi, Mộ Cẩn Y nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn đuổi ra đến, cũng không chờ anh, mà để Đỗ Nguyên lái xe đi.
Lãnh Cao Tuấn trơ mắt nhìn xe Mộ Cẩn Y đi, tức giận đạp cây cột bên cạnh một cái, không cẩn thận đá phải đầu ngón chân, anh đau đớn ngồi xuống ôm
chân kêu đau.
Mộ Cẩn Y nhìn qua cửa sổ xe, thấy hành động ngây thơ kia của Lãnh Cao Tuấn, dở khóc dở cười.
Xe của Mộ Cẩn Y vừa được đậu trong nhà để xe dưới đất, Lãnh Cao Tuấn đã
đuổi tới, anh lưu loát dừng xe xong, bước xuống xe trước Mộ Cẩn Y.
Đỗ Nguyên đang định mở cửa xe của Mộ Cẩn Y, Lãnh Cao Tuấn đã mở trước anh
ta một bước, anh nhìn Mộ Cẩn Y ngồi trên xe, trầm giọng nói: “Người phụ
nữ này, em thật tài nhỉ? Nhìn thấy tôi đây đuổi theo ra đến còn đi như
vậy? Em có ý gì?”