Chương 3
Edit: Ngư – Beta: Sở
“— khụ khụ khụ….!!”
Kỳ Liên ho mạnh vài tiếng, đánh gãy ‘ánh sáng sống động’ của Lâm Phỉ Thạch. Hắng giọng một cái, bắt đầu nghiêm túc báo cáo công việc: “Lâm đội trưởng, thân phận của người chết hiện tại vẫn chưa xác định được, thời gian tử vong là khoảng 4 giờ. Căn cứ theo tình hình hiện trường vụ án không tìm thấy bất kì dấu vết hãm phanh nào ở trên đường, khả năng lớn là có người âm mưu cố ý giết người. “
Đoạn đường xảy ra sự việc là ranh giới giữa hai huyện, nói thẳng ra là ‘đường mồ côi’ chẳng ai đoái hoài. Tuy nhiên, mỗi khi có tình huống gì xảy ra ở ranh giới này thì người phụ trách của hai bên thường đấu đá nhau. Không nằm ngoài dự liệu thì cuối cùng cả hai đều bị cục trưởng thành phố đá vào đầu.
Lâm Phỉ Thạch trầm mặc một lát như suy nghĩ đến điều gì, nhìn trái nhìn phải, liếc mắt nhìn một cái không thấy cái đèn đường nào phát sáng: “Các anh này…. Về khu vực chiếu sáng, dựa theo tầm nhìn vào rạng sáng 4-5h lúc ấy, không loại trừ khả năng tài xế vì không thấy được người nên không cẩn thận đụng trúng.”
Rốt cuộc nghèo đến nỗi không có tiền sửa đèn xe cũng không phải là chuyện khó tin ở thành phố Trọng Quang, thêm ánh mặt trời yếu ớt thì cũng có khả năng — lỡ như tài xế thật sự lái xe không đèn, tầm nhìn rạng sáng ước chừng chỉ có thể thấy được mấy mét. Nếu như lúc này có đứa trẻ xui xẻo chạy ngang qua đầu xe cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Nói xong không đợi những người khác phát biểu ý kiến thì Lâm Phỉ Thạch đã lắc đầu phủ nhận, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng đêm hôm khuya khoắt đầy gió lạnh một mình lẻ loi chạy trên đường, sau đó trùng hợp bị xe đâm chết. Chuyện này không khoa học cho lắm.”
“Người chết hẳn là có hẹn gặp mặt với ai đó nên mới chạy đến đây, nhưng lại không nghĩ tới đối phương sẽ giết mình– khoan đã, trên người hắn không mang theo thứ gì sao?”
Người thu thập các vật chứng bên cạnh nhanh nhẹn trả lời: “Không có. Chứng minh thư, điện thoại, tiền, cái gì cũng không có, hoàn toàn sạch sẽ không một dấu vết.”
Chuyện này có chút kì lạ, dọc con đường quốc lộ này không có ngôi nhà nào, nạn nhân không mang điện thoại cũng không mang tiền thì hắn định trở về như thế nào?
“Đối phương là người lái xe, nạn nhân lại không một xu dính túi, còn không mang theo điện thoại. Rõ ràng là hắn ta đã chặt đứt đường lui của chính mình. Có nghĩa là ngay từ đầu hắn dự định sẽ cùng chiếc xe rời đi.” Lâm Phỉ Thạch đem suy nghĩ trong đầu của mình liên kết lại với nhau, liền đoán được đại khái tình huống rồi phác hoạ lại sơ bộ vụ án.
“Cho nên nạn nhân cho rằng hung thủ đến tiếp ứng cho mình, nhưng không nghĩ tới tình huống….hắn trở mặt thành thù?”
Nhóm trinh sát hình sự đồng loạt ngây ra như phỗng, nhấp môi nhìn nhau. Ai cũng không dễ dàng dám lên tiếng trước mặt lãnh đạo.
Hiện trường vụ án không có bất kì chứng cứ rõ ràng nào, tất cả đều là suy đoán của Lâm Phỉ Thạch. Nhưng xét theo tình huống này mà nói thì đây đúng là khả năng hợp lí nhất.
Mặc kệ nạn nhân làm cách nào để có thể xuất hiện ở đây, khả năng cao là do người quen biết nạn nhân gây án. Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng xác định được thân phận của nạn nhân.
Lâm Phỉ Thạch đứng ven đường, hai tay đút vào túi quần, lười biếng híp mắt. Dưới ánh mặt trời vào mùa đông le lói chiếu rọi xuống mặt đất, hắn nghênh đón vụ án mạng đầu tiên vừa mới đến của mình.
Một trận gió lạnh mang theo mùi máu tanh nồng nặc cuốn trên mặt đất, nhóm pháp y nhanh chóng thu dọn từng mảnh vụn thi thể đem trở về cục. Dự định đến phòng thí nghiệm tiến hành lấy dấu vết trên vật chứng, thử xem có lấy được một chút dấu vết để lại có giá trị hay không.
Không có video giám sát trước và sau khi vụ án xảy ra trên đoạn đường nên bước đầu điều tra vụ án liền lâm vào cảnh bế tắc—–Bởi vì không tra ra được thân phận của nạn nhân, trong kho ADN không có người nào trùng khớp, hình dáng người này cũng không khớp với bất kì ai trong dữ liệu người dân mất tích. Ảnh chụp gương mặt được phục hồi ngũ quan của nạn nhân được dán ở bên ngoài cả buổi sáng cũng không có ai đến nhận người thân. Thậm chí ngay cả tên họ người chết cũng không biết, chỉ có thể xác định đại khái hắn dưới 40 tuổi.
Đến người bị hại là ai bọn họ cũng không biết thì làm sao tra rõ được người quen gây án hay người có thù hằn với nạn nhân.
Lãnh đạo mới vừa tới được một tuần liền xảy ra án mạng đẫm máu thế này làm cho đám nhóc đội hình sự bị doạ sợ. Sợ rằng Lâm Phỉ Thạch sẽ cáo trạng với cấp trên, đến lúc đó không tránh khỏi ăn một bữa ăn ngon.
Thật ra Lâm Phỉ Thạch không hề nóng vội chút nào, vẫn ung dung đi khắp nơi an ủi cấp dưới sứt đầu mẻ trán của mình. Trên người tỏ ra dáng vẻ tiêu sái rộng lượng, bày tỏ chỉ cần mọi người cố gắng hết sức là được rồi. Phá không được án cũng không sao, điều quan trọng nhất là duy trì được tâm trạng tốt.
Vì thế trong ngày hôm đó các thành viên trong đội cảnh sát hình sự đồng loạt đưa ra một kết luận ngầm về người này: Đội trưởng mới tới này sợ rằng cũng là dạng người bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp kia ra thì cũng chẳng khác gì so với đội trưởng trước kia của bọn họ.
•
Phân cục Hướng Dương
Trong đầu Giang Bùi Di vẫn cứ quanh quẩn câu nói của Lam Tưởng “Thôn Tháp Bộ? Sao có thể chết ở nơi đó!”. Cậu càng nghĩ càng thấy lời này không thích hợp. Không ai có thể biết được nơi nào sẽ xảy ra án mạng, có người sinh sống nơi đó ắt sẽ có những ác ý. Vì vậy, mỗi một góc ở thành phố đều có khả năng có nảy sinh tội phạm.
Đội trưởng Đại đội Hình sự Lam Tưởng vì cái gì lại nhấn mạnh vị trí thôn Tháp Bộ? Ngôi làng này có bí mật gì mà người khác không biết? Anh ta đang tức giận, sợ hãi điều gì?
Cái chết của Biên Thụ không thể gây ra bất kỳ sự khuấy động nào ở phân cục Hướng Dương. Giống hệt với suy nghĩ của Giang Bùi Di, thậm chí còn không tiến hành khám nghiệm tử thi mà trực tiếp tuyên bố kẻ xui xẻo này chết vì hút ma túy quá liều.
Đến nỗi việc Biên Thụ lấy ma túy từ đâu, người đứng đầu đường dây ấy là ai, nguồn kinh tế của anh ta là gì….hoàn toàn không được đề cập tới dù chỉ một chút. Biên Thụ là người cô độc sống một mình, không có bất kỳ người thân nào vì vậy thi thể hắn được đem đi hoả táng ngay ngày hôm đó.
Đây đúng thật là phá hủy thi thể, tiêu diệt vết tích chứng cứ*. Vĩnh viễn không bao giờ gặp hậu hoạn về sai.
(*) Câu gốc: Hủy thi diệt tích
Nếu sau này phát hiện Biên Thụ chết oan, có ẩn tình khác, thì cũng chỉ là chết vô đối chứng —– một hủ tro cốt còn có thể có oan ức gì?
Giang Bùi Di thờ ơ lạnh nhạt đối với việc này, nhiệm vụ duy nhất lần này của cậu là đem đám tôm nhừ cá thúi trong cơ quan tư pháp của thành phố Trọng Quang vớt ra hết, một lưới tóm gọn. Đám người hiện tại mơ mơ hồ hồ này, về sau ai cũng không chạy thoát.
Nhưng vụ án mạng của Biên Thụ cũng không thể bỏ qua như vậy được, Người chết không nhắm mắt, vong hồn sẽ đi lang thang khắp nơi ở nhân gian. Phải có người giải oan cho người chết mới được.
Giang Bùi Di dự định ban đêm sau khi tan tầm lại tới thôn Tháp Bộ một chuyến. Đến nhà Biên Thụ điều tra thử xem liệu có phát hiện ra manh mối nào có thể tiếp tục điều tra không.
5 giờ rưỡi chiều, Giang Bùi Di kết thúc một ngày làm việc. Chuẩn bị về nhà ăn cơm chiều thì đụng phải Lam Tưởng ở cửa tầng một, Giang Bùi Di phát hiện người này là cố ý đứng ở đây chờ cậu.
Các đường nét trên khuôn mặt Lam Tưởng có chút dữ tợn, cao gần 1m9, lưng eo vạm vỡ điển hình. Khi anh ta đứng ở đó, cậu có cảm giác bị áp bách mạnh mẽ.
Giang Bùi Di ôn hoà mỉm cười: “Lam đội trưởng, đến giờ tan làm rồi, anh vẫn chưa đi sao?”
Lam Tưởng liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Ánh mắt quét qua gương mặt tuấn tú sạch sẽ của Giang Bùi Di, hắn bỗng dưng nở ra một nụ cười ranh mãnh khiến người khác cảm thấy không thoải mái, rồi anh ta cà lơ phất phơ nói: “Đây không phải là đang chờ cậu sao, tôi nghe lão Triệu nói hôm qua cậu và cậu ta chạy một chuyến đến hiện trường vụ án. Lần đầu tiên nhìn thấy người chết hẳn là bị doạ sợ không nhẹ nhỉ?”
Ngữ khí của Giang Bùi Di có chút chần chừ nói:” Vẫn ổn, chỉ là có vài chỗ chưa thích ứng thôi.”
Giang Bùi Di cao 1m82, sinh ra đã sở hữu thân hình eo thon chân dài, làn da trắng nõn, ngũ quan rõ nét. Ánh nhìn đầu tiên có thể thấy sẽ không quá kinh diễm, nhưng càng xem càng cảm thấy thú vị. Đặc biệt là lúc cậu thu hồi tất cả ngạo mạn cùng lãnh đạm của bản thân lại liền cảm giác được cậu hoá thành một công tử ‘ôn nhuận như ngọc’ đích thực.
Ngoại hình ‘dễ nhìn’ này tồn tại ở đại đội hình sự khắp nơi toàn là dưa vẹo táo nứt càng thu hút sự chú ý của người ta hơn.
Tay Lam Tưởng cố ý vờ như vô tình đặt trên eo cậu, mang cậu cùng tiến lên phía trước: “Hay là như vậy đi, hôm nay buổi tối tan làm Lam ca khao cậu một bữa cơm coi như là xoa dịu giúp giảm nỗi sợ hãi nhé.”
Giang Bùi Di lập tức khó xử nói: “Xin lỗi Lam đội trưởng, tối nay tôi có việc gấp phải làm, đã có hẹn với người khác mất rồi…”
Đôi mắt vừa hẹp vừa dài của Lam Tưởng nhíu lại: “Sao thế, cậu hẹn hò à? Là hẹn với bạn gái sao?”
Giang Bùi Di nhìn thoáng qua sắc trời lúc này, ấp úng mà “Vâng” một tiếng, thấp giọng nói: “Mới đó mà đến thời gian hẹn rồi, tôi đi trước đây Lam đội trưởng, lần sau gặp lại.”
Nói xong cậu chạy đi không hề quay đầu lại.
Thứ gọi là “binh hùng một người hùng, tướng hùng cả đám hùng”**, phân cục Hướng Dương có “thành tựu” như hôm nay tuyệt đối không thể thiếu công của tên họ Lam bại hoại kia. Giang Bùi Di thật sự lười lãng phí thời gian với kẻ này.
(**) “Binh hùng một người hùng, tướng hùng cả đám hùng” (兵熊熊一个, 将熊熊一窝): nói trong một tập thể, nếu một thành viên có năng lực kém thì chỉ đại diện cho một thành viên đó, nhưng nếu lãnh đạo có năng lực kém thì cả tập thể đều kém. (Sở: Câu này hỏi trên group, của chị kia trích. Không biết nguồn, ai biết nguồn có thể nói. Sở sẽ ghi nguồn)
8 giờ tối, Giang Bùi Di lái ’28 Đại Giang’*** mời vừa mua, chạy một đường lung lay xóc nảy tới thôn Tháp Bộ.
(***) Là xe đạp. Xem ảnh ở cuối chương
Bên trong bia thôn là đường đất hoàn toàn, ngay cả xe đạp cũng không đi được. Giang Bùi Di gạt chân chống, đem xe để ở ven đường, sau đó đi bộ vào thôn.
Lúc này bầu trời đã tối đen như mực, từng đám mây đen cuồn cuộn che khuất ánh trăng. Gió lạnh từ phương Bắc thổi tới, rít lên xẹt qua nhà cửa đường xá. Mang theo từng tầng bụi trong không khí.
Giang Bùi Di giảm độ sáng của đèn pin đến mức mờ nhất, gần như không nhìn thấy đường. Sau đó cậu dựa vào trí nhớ của mình rồi đi về phía trước. Chỉ là cậu chưa đến được nhà Biên Thụ thì nghe tiếng bước chân đi lại trên đất cách đó không xa, càng lúc càng gần.
Gần như là theo phản xạ tự nhiên của con người, Giang Bùi Di vọt đến góc khuất của bức tường trong nháy mắt, dùng tay che kín hoàn toàn ánh sáng của đèn pin. Đứng im tại chỗ nghe người kia dần dần đi xa.
Nhìn bóng dáng đen như mực kia, Giang Bùi Di kỳ lạ mà nghĩ: Giờ này rồi, thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, người này sao lại đi lang thang trên đường?
Cậu cảm thấy không hợp lý, đứng do dự một lúc rồi nhẹ nhàng đi theo sau người kia.
Người này có vẻ như chỉ đi dạo lang thang không có mục tiêu, trong lòng nghĩ không ra gì đó nên nửa đêm canh ba ra ngoài hưởng gió Tây Bắc. Giang Bùi Di theo dõi hắn một hồi không phát hiện ra có gì bất thường nên dự định trở về.
Ai ngờ đàn ông trước mặt cậu đột ngột xoay người lại, ánh đèn pin chiếu rọi vẽ ra một vùng hình quạt, sắp chiếu vào người Giang Bùi Di.
Giang Bùi Di có phản ứng mau lẹ hơn người, cậu bước qua một bước mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Sau khi ẩn nấp sau khung cửa sổ cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy ánh sáng đã chiếu tới chỗ cậu đứng vừa nãy, chỗ xa nhất của ánh đèn có thể chiếu qua mũi giày của cậu. Người đàn ông chậm rãi mà quay lại đường cũ, hoàn toàn không biết ở góc âm u cách mấy mét có người đang nhìn hắn.
Thật ra Giang Bùi Di không cần phải cẩn thận tới vậy, hắn chỉ là một thôn dân bình thường. Nếu có đụng phải chỉ cần nói ‘họ hàng xa’ là có thể qua mặt. Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, nhân tiện còn có thể hỏi về tình hình nhà Biên Thụ một chút. Nhưng khi cậu đối mặt với nguy hiểm mà cậu không biết thì phản xạ có điều kiện chi phối tứ chi trước khi cậu kịp suy nghĩ, sớm đã tạo thành thói quen trốn vào chỗ tối ngay lập tức.
Chờ đến khi người nọ đi xa, Giang Bùi Di mới đi ra từ phía sau cửa, cậu cảm thấy thôn trang yên tĩnh này có không khí rất quỷ dị, nhưng lại không có bằng chứng thực tế.
Giang Bùi Di suy nghĩ một lát rồi nhấc chân đi đến nhà Biên Thụ
Đúng lúc này, một tiếng “meo” thê lương vang lên bên tai cậu.
Giang Bùi Di nháy mắt ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh dương trong đêm. Một con mèo đen đang đứng trên tường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
Tiếng mèo đinh tai nhức óc truyền đến ở nơi bằng phẳng yên tĩnh này giống như sấm sét trong đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động!
“Ai ở bên kia?!”
Hết chương 3 – Còn tiếp