Nghe Thời Gian Nói - Chương 9 - Hoa hồng
Để làm dịu cảm xúc của mình một chút, Đường Lâm Thâm tìm đến một trò
tiêu khiển – uống rượu. Trương Ánh Thuỷ hẹn Đường Lâm Thâm, sau khi nốc
hai ba ly rượu mạnh vào bụng. Trương Ánh Thuỷ như mắc nợ hắn, y muốn
giới thiệu đối tượng cho Đường Lâm Thâm nhưng hắn trực tiếp bảo y cút
đi.
Điều hay ý đẹp không thấy nói, toàn thấy thả rắm.
Tửu
lượng của Trương Ánh Thuỷ không tốt bằng Đường Lâm Thâm, vì vậy y uống
đến đầu choáng váng, ngã trái ngã phải về phía Đường Lâm Thâm, thấy bó
hoa khô cài trên ngực hắn, đưa tay muốn túm lấy nhưng bị Đường Lâm Thâm
hất tay ra.
“Đừng có động chạm lung tung.”
Đầu Trương Ánh
Thuỷ bị đập thành bột nhão đột nhiên loé lên, sau đó lại nhìn thấy biểu
cảm nâng niu vật nọ của Đường Lâm Thâm, buột miệng nói: “Này lão Đường,
mày có chuyện gì giấu tao đúng không!”
Đường Lâm Thâm nói không có.
Trương Ánh Thuỷ không tin: “Mày đã có đối tượng rồi đúng không? Thích ai?”
Đường Lâm Thâm: “….”
Thích ai?
Đường Lâm Thâm ngậm miệng, đánh chết cũng không nói.
Trương Ánh Thuỷ càng sốt sắng: “Là ai? Nam hay nữ? A! Là nam! Người đó bao
nhiêu tuổi? Làm sao mày quen biết được? Dẫn người ta cho tao gặp ngay!”
Đường Lâm Thâm phiền muốn chết, rượu cũng không uống được, “Mày còn thiếu điều xem bát tự của tụi tao nữa thôi.”
“Mày có thì tao xem cho!” Trương Ánh Thuỷ không hề có chừng mực, dùng hết
sức cọ lên người Đường Lâm Thâm, “Biển khổ vô biên, quay đầu lại là cảnh xuân vô hạn.”
(*Đời nhiều điều đau khổ, nhưng vừa nhìn lại phía sau thì lại thấy hạnh phúc)
Bọn họ đang ở trong một quán rượu vắng vẻ, chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng sẽ bị phóng đại lên mấy lần, Đường Lâm Thâm nghe thấy tiếng mở cửa, hắn
thờ ơ lạnh nhạt nhìn Từ Tiếu Tiếu, cũng đáng đời Trương Ánh Thuỷ không
lấy được vợ.
“Mày còn nhìn giống gay hơn cả tao.”
Trương Ánh Thủy say đến ngây người, không nghe rõ: “Cái gì cơ?”
Từ Tiếu Tiếu một lời khó nói hết nhìn hai người bọn họ, chế nhạo nói: “Tôi không quấy rầy hai người chứ?”
Đường Lâm Thâm đẩy Trương Ánh Thủy cho Từ Tiếu Tiếu, “Không có.”
Trương Ánh Thủy sợ tới mức tỉnh rượu hơn phân nửa, miệng nói: “Tiếu Tiếu, em nghe anh giải thích!”
Từ Tiếu Tiếu chăm chú lắng nghe, “Giải thích đi, tôi nghe.”
“Lão Đường có người mình thích rồi! “Trương Ánh Thủy hưng phấn,” Không phải anh!”
Từ Tiếu Tiếu quay đầu nhìn Đường Lâm Thâm, có vẻ còn hứng thú hơn cả Trương Ánh Thủy, “Thật sao?”
Hai người này rõ ràng là cá mè một lứa.
Đường Lâm Thâm uống xong ngụm rượu cuối cùng, mặt không chút thay đổi đứng dậy, “Hai người chơi đi, tôi đi trước.”
Đường Lâm Thâm không thể đặt tâm tư qua một bên, ngược lại ngày càng nghiêm
trọng hơn, dưới tác dụng của cồn, bị quấy đến sống động. Hắn ở trong
trạng thái mơ màng cả đêm, trong đầu cứ lặp lại mấy lời Trương Ánh Thuỷ
nói với hắn.
Biển khổ vô biên, quay đầu lại là cảnh xuân vô hạn.
Nhưng chỉ thêm vào cuộc sống một chút tình cảm an ủi mà gọi là ‘cảnh xuân’
thì không đúng lắm, nghe như trò trẻ con, không phải phong cách trước
giờ của Đường Lâm Thâm.
Mặc dù Lộ Đinh thuộc nhóm người đặc biệt, nhưng Đường Lâm Thâm tiếp xúc
không mang theo bất kỳ sự thương hại nào, hai người họ nói chuyện thẳng
thắn, đó là sự công bằng lớn nhất đối với Lộ Đinh. Nhưng thang điểm công bằng thỉnh thoảng sẽ nghiêng, Lộ Đinh không hiểu gì cả, Đường Lâm Thâm
tự mình mở đầu trước, cậu không đối tốt với bất kỳ ai, tùy tiện đối xử
mà lại không biết nặng nhẹ.
Huống chi đoạn tình cảm không giải
thích được này, không có dấu hiệu, cũng không có quá trình tiến triển,
giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại không để lại dấu vết gì.
Vì thế ngay cả Đường Lâm Thâm cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Tránh một chút đi.
Cảnh xuân mới lộ ra một góc, sắc trời cũng chưa rõ ràng, vừa không thể đơn
phương dẫn dắt, cũng chỉ có thể âm thầm qua đi. Trạng thái kiềm chế cao
nhất chính là yêu nhưng chỉ dừng lại ở quan hệ xã giao.
Đường Lâm Thâm cảm thấy Trương Ánh Thủy nói không sai, hắn thực sự có thể xuất gia.
Suy tư cả đêm, vừa lúc đến giờ đi làm, Đường Lâm Thâm rửa mặt bằng nước
lạnh, tỉnh táo hơn không ít. Hắn ăn mặc đàng hoàng, nhìn thoáng qua cách bố trí trong nhà, có vẻ hơi quạnh quẽ.
Đường Lâm Thâm đi làm
bằng tàu điện ngầm như cũ, từ cổng phía đông đi ra, một lúc nữa mới đến
giờ làm, hắn tạm kiềm chế bản thân không đi ra cổng phía nam. Đi tới chỗ gác cổng, bảo vệ nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi sáng bác sĩ Đường, anh ăn sáng chưa?”
“Tôi chưa ăn.”
“Ở cửa phía nam mới mở một
cửa hàng ăn sáng, ở đó có món bánh bao nhân đậu rất ngon!” Bảo vệ lấy từ trong túi ra một túi nilon, “Trùng hợp là tôi còn đúng hai cái. Bác sĩ
Đường ăn một chút đi!”
Đường Lâm Thâm cười nhẹ “Không cần đâu, anh cứ ăn đi, để tôi tự đi mua.”
“Phải xếp hàng đó, nóng quá trời!”
Đường Lâm Thâm siết chặt khẩu trang trên mặt, “Vẫn còn thời gian, tôi mua
thêm cho các đồng nghiệp trong khoa, anh cứ bận rộn tiếp đi.”
“Vậy, tạm biệt bác sĩ Đường!”
Não của Đường Lâm Thâm không thể khống chế được đôi chân của hắn, vì vậy
hắn rẽ sang hướng khác, đi đến ngã tư chờ đèn đỏ, lúc này hắn mới giật
mình nhận ra cái gọi là ‘lảng tránh’ của mình không thể khống chế được
hiện thực.
Quán ăn sáng ở ngay phía trước, Đường Lâm Thâm đến xếp hàng, ánh mắt theo bản năng mà nhìn nghiêng qua, Hoa Triều đã mở cửa rồi.
Lộ Đinh ra vô hai lần, trên tay cầm đóa hoa màu vàng nhạt. Cậu ngẩng đầu
nhìn qua quán ăn sáng, chớp mắt nuốt nước bọt mấy cái, hình như cậu muốn ăn bên đó, nhưng sắp bận làm việc nên cúi gằm mặt, vội vàng rời đi.
Cậu không nhìn thấy Đường Lâm Thâm, nhưng Đường Lâm Thâm lại nhớ rõ dáng vẻ vừa nãy của cậu, rất đáng yêu. Khi Đường Lâm Thâm xếp hàng, hắn thuận
tay mua thêm hai cái và một cốc sữa đậu nành còn nóng, tất cả đều chuẩn
bị cho Lộ Đinh.
Vì vậy, sự tự giác ngộ của Đường Lâm Thâm trong nháy mắt bị ném ra sau đầu cho chó ăn.
Trước cửa tiệm Hoa Triều có một tấm kính rất lớn, Lộ Nhã Phân đang ngồi xổm
lau kính, lau sạch đến mức có thể dùng nó làm gương soi.
Đường
Lâm Thâm cầm túi bánh đậu đỏ đi tới, nhìn tấm kính vuốt nếp gấp cổ áo sơ mi thẳng lại, trên áo có cài một chiếc trâm hoa khô, cho dù có thay
quần áo, hắn cũng không nỡ tháo nó xuống.
Lộ Nhã Phân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Lâm Thâm, “Ồ, Đường Lâm Thâm!”
“Chị Nhã Phân, chào buổi sáng.”
“Aiya!” Lộ Nhã Phân ngồi xổm hơi lâu, chân hơi mỏi, chậm rãi đứng dậy: “Hôm nay sao đến sớm vậy?”
“Ừm.” Đường Lâm Thâm cười, nói: “Hôm nay tôi đi làm sớm.”
Lộ Nhã Phân lại hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Đường Lâm Thâm lắc lắc túi bánh bao trong tay, “Tôi mang một ít cho Lộ Đinh.”
Lộ Nhã Phân nhìn kỹ, nở nụ cười, “Là bánh bao đậu đỏ của quán mới mở đúng
không! Đinh Đinh thèm nãy giờ rồi, nhưng nó không dám lại đó, cứ quấn
lấy tôi kêu tôi xếp hàng mà tôi thì làm gì rảnh rỗi cơ chứ!”
Đường Lâm Thâm giả làm sói đuôi to*: “Vậy sao, vậy thì quá trùng hợp rồi.”
*sói đuôi to: trích trong câu chuyện ngụ ngôn “con cóc gắn lông chổi vào
mông giả làm sói đuôi to” của Trung, thường để mỉa mai những người giả
vờ ngay thẳng đứng đắn. Cũng gần gần nghĩa với câu “thùng rỗng kêu to”
á.
Ở đây thì ý tác giả là anh Đường biết Lộ Đinh muốn ăn bánh bao rồi nhưng mà lại tỏ ra trùng hợp mua đúng ý thôi, chứ anh biết gì đâu.
=)))
Lộ Nhã Phân có lẽ không nhìn ra con sói đuôi to này, bà giờ
tay chỉ vào trong cửa hàng hoa, “Đinh Đinh ở bên trong đó, cậu vào đi.”
Đường Lâm Thâm hơi xấu hổ vì mục đích hơi khoa trương và lộ quá rõ, vì vậy
hắn quanh co lòng vòng mở đường cho mình, hỏi: “Chị Nhã Phân, chị ăn
sáng chưa?”
“Ăn rồi!”
“Ồ.” Đường Lâm Thâm đi vào mấy bước, phát hiện cửa của tiệm hoa đã không thấy đâu, quay đầu lại, “Chị Nhã
Phân, chị đang làm gì vậy?”
“Chút nữa phải đổi cửa, nên tôi rửa
cửa kính lại,” Lộ Nhã Phân nói: “Tôi nhịn cánh cửa này lâu lắm rồi, cuối cùng gỡ nó xuống được rồi!”
Đường Lâm Thâm dừng lại hàn huyên
với Lộ Nhã Phân một hai câu: “Cửa kính rất dễ hư hỏng, giá cả cũng không quá đắt, có thể đổi loại khác.”
Lộ Nhã Phân đau khổ nói: “Ban
đầu tôi định trang trí theo phong cách tươi mát, nhưng sau khi đổi cửa
thì nhìn không đẹp, tôi cũng bực mình! Nên dứt khoát lắp cửa cuốn kéo
xuống luôn!”
Đường Lâm Thâm dở khóc dở cười nói: “Có cần tôi giúp không?”
“Không cần, cậu còn bận rộn hơn cả tôi,” Lộ Nhã Phân rất khách khí với Đường
Lâm Thâm, “Lát nữa thợ lắp đặt sẽ tới, không sao đâu.”
“Được.”
Đường Lâm cũng rất khách khí, khách khí xong rồi thì nhớ tới bánh bao và sữa đậu nành trong tay nguội sẽ mất ngon, “Vậy tôi vào trước đây.”
“Ầy, đi đi!”
Lộ Nhã Phân cho Lộ Đinh và Đường Lâm Thâm có không gian trò chuyện, cũng
không thèm liếc mắt nhìn tới, bà cũng không tò mò xem hai người bọn họ
trò chuyện với nhau như thế nào, để họ tự do nói chuyện.
Lộ Đinh
cũng ngồi xổm, ngay trước cửa phòng nhỏ, chưa vào phòng. Hai mẹ con tâm
linh tương thông, tư thế cũng giống nhau như đúc.
“Đinh Đinh.” Đường Lâm Thâm nhẹ giọng gọi cậu một tiếng.
Lộ Đinh đang hái hoa, cậu nhặt những bông hoa xấu bỏ chúng qua một bên,
rất chuyên tâm. Khi nghe thấy giọng Đường Lâm Thâm, cậu ngẩng đầu lên,
ánh mặt chạm nhau, mỉm cười rồi lại tránh đi.
Lộ Đinh đang vắt óc suy nghĩ xem nên xưng hô với Đường Lâm Thâm như thế nào, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói Đường tiên sinh.
Đường Lâm Thâm nói ừ, cũng ngồi xổm xuống.
“Ăn sáng chưa?” Đường Lâm Thâm hỏi.
Lộ Đinh lắc đầu nói chưa, “Hôm nay dậy sớm nhưng bận quá.”
“Rất tốt, sáng sớm đã có đơn đặt hàng rồi, mở hàng thuận lợi.” Đường Lâm
Thâm nhìn hoa dưới đất, hỏi “Đinh Đinh, đây là hoa gì thế?”
“Hoa hồng champagne,” Lộ Đinh nói, “Cầu hôn.”
“Thật lãng mạn.” Đường Lâm Thâm bình tĩnh dời tầm mắt từ hoa sang lông mi của Lộ Đinh, cẩn thận nhìn một chút, giơ tay đưa bánh bao cùng sữa đậu nành qua, “Ăn no thì càng lãng mạn hơn.”
Hai mắt Lộ Đình sáng lên, vừa nhìn chằm chằm bánh bao đậu đỏ vừa giật giật chóp mũi, thơm quá.
Đường Lâm tỏ vẻ đáng thương để được khen thưởng: “Tôi đã xếp hàng hơn nửa tiếng đó.”
Trên thực tế, lâu lắm thì cũng chỉ mất mười phút, lời Đường Lâm Thâm nói chắc cũng chỉ có Lộ Đinh tin.
Lộ Đinh ngượng ngùng, lỗ tai hơi đỏ. Cậu đứng dậy, tìm một chiếc ghế thấp trong các đồ lặt vặt, đẩy Đường Lâm Thâm ngồi xuống.
“Đừng ngồi xổm nữa.” Lộ Đinh nói, “Chân anh sẽ bị mỏi đó.”
Thật ngọt ngào, Đường Lâm Thâm thầm nghĩ, nói lời cảm ơn.
Lộ Đinh thật sự đói bụng, cầm sữa đậu nành uống hết một hơi.
“Nóng.” Lộ Đinh lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt rất hưởng thụ, “Ngon quá.”
Đường Lâm Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào Lộ Đinh, không nỡ dời mắt đi chỗ khác,
“Tôi cố ý nhờ ông chủ để thêm đường đó, có thích không?”
Lộ Đinh vô cùng mừng rỡ, cậu liếm liếm môi dưới, còn muốn uống: “Rất thích.”
“Đừng uống nữa, uống nhiều sẽ bị đau răng đó,” Đường Lâm Thâm đưa bánh bao
đậu đỏ ở trong túi cho Lộ Đinh, “Bánh bao đậu đỏ cũng ngọt, đừng ăn
nhiều quá, ăn xong phải đi xúc miệng, biết chưa?”
Lộ Đinh cầm bánh bao, không kiềm chế mà mỉm cười.
“Sao thế?” Đường Lâm Thâm hỏi.
Lộ Đinh nói: “Anh thật giống mẹ của tôi, bà ấy cũng không cho tôi ăn đồ nhiều đường.”
Đường Lâm Thâm: “….”
Ừ thì, nghe vậy cũng vui nhỉ?
“Tôi cho em ăn mà,” Đường Lâm Thâm khoanh chân ngồi trên băng ghế nhỏ, “Nhưng chỉ nên ăn vừa phải thôi.”
Lộ Đinh bắt đầu hơi mong chờ.
Đường Lâm Thâm ngồi trong cửa hàng hoa năm phút, miệng khô khốc vì hơi nước,
vốn nghĩ định lực của mình sẽ không yếu như vậy, giương mắt nhìn lên,
máy điều hòa đang phả ra hơi nóng.
Bảo sao Lộ Đinh lại thấy nóng, mặc áo tay ngắn cũng bị đổ mồ hôi.
“Đinh Đinh, ở đây có máy tạo độ ẩm không?”
Lộ Đinh nhìn xung quanh, nói có, nhưng bây giờ không mở.
Đường Lâm Thâm ân cần, “Trời đang hanh khô, bật điều hoà nhiệt độ cao, cẩn thận bị chảy máu mũi.”
“Tôi không thích lạnh.” Lộ Đinh xoa xoa tay, lấy nhân trong bánh bao đậu ra, “Không sao đâu, cũng không thường xuyên mở.”
Mở cửa hàng hoa thì phải có yêu cầu cao về nhiệt độ và độ ẩm, sáng nay Lộ
Đinh lạnh đến mức tay đau nhức, sau đó người mới ấm lên được một chút,
bị Đường Lâm Thâm nhìn chằm chằm.
Đường Lâm Thâm nhặt áo khoác của Lộ Đinh lên, làm bộ như vô tình mặc vào cho cậu.
“Mặc vào đi.”
“Ò.”
Đường Lâm Thâm ngồi đến hai chân tê dại, chậm rãi đứng dậy, góc độ này vừa
vặn có thể thấy được gáy của Lộ Đinh, hắn khẽ cười: “Em bận rồi, vậy thì tôi đi làm đây.”
Lộ Đinh ngước lên, cổ ngẩng cao, hầu kết của cậu khẽ lên xuống, cậu không nhìn vào mặt Đường Lâm Thâm, ánh mắt dừng ở ngực hắn.
“Thật đẹp.”
Đường Lâm Thâm biết cậu đang nói cái gì, đưa ngón tay sờ vào trâm cài áo, “Ừ, rất đẹp, còn nữa không?”
“Lần sau tôi sẽ làm tiếp.” Lộ Đinh nói: “Cho anh.”
Đường Lâm Thâm nói được.
Lộ Đinh cũng đứng dậy, đi qua Đường Lâm Thâm đến căn phòng sau, đi vào
liền đóng cửa lại. Rất nhanh trở ra, trên tay cầm một đóa hoa, loại
giống ở dưới đất.
Hoa hồng champagne.
Lộ Đinh đưa hoa cho Đường Lâm Thâm, “Đây là hoa vừa mới được giao tới sáng nay, rất đẹp, tôi đã giấu đi.”
Trong số những bông hoa được giao hồi sáng, Lộ Đinh đã chọn một bông đẹp nhất giấu nó đi, tặng cho Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm đột nhiên xúc động dâng trào.
Về khoản nghệ thuật, Đường Lâm Thâm còn không thể nhận biết được nhiều
loại hoa, chứ đừng nói đến ý nghĩa nghệ thuật được thể hiện qua ngôn ngữ của loài hoa. Đường Lâm Thâm cũng chưa tìm hiểu qua hai đóa hoa mà Lộ
Đinh tặng trước đó, cũng chỉ là chưng lên cho đẹp, nhưng hoa hồng thì
lại khác, chúng rất nồng nhiệt.
Đường Lâm Thâm đứng ở chỗ cũ
giao lộ, nhìn Lộ Đinh bỏ đồng xu vào bình thuỷ tinh, thấy vẻ thành kính
và tràn đầy chờ mong của cậu, tim của hắn đã mềm nhũn đến rối tinh rối
mù rồi.
Lộ Nhã Phân nhìn thấy Đường Lâm Thâm, vẫy tay chào hắn,
Đường Lâm Thâm sợ bị lộ bí mật của mình, quên luôn cả phép tắc mà quay
đầu bỏ chạy.
Trên cánh hoa hồng champagne đọng vài giọt nước, là Lộ Đinh vẩy lên vào sáng sớm. Giọt nước nhỏ xuống mu bàn tay của Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm đột nhiên bừng tỉnh, hắn đã đứng trước cửa phòng làm việc, nhưng tâm tư vẫn còn lưu luyến bên bụi hoa đó.
Cúi đầu nhìn, hoa hồng trên tay đang đung đưa.
Đường Lâm Thâm hít sâu một hơi, mở trình duyệt trên điện thoại ra, gõ tên hoa vào, một chuỗi kí tự xếp thành hàng đập vào mắt hắn, gióng trống khua
chiêng gõ vào thần kinh hắn.
Được yêu anh là niềm hạnh phúc lớn nhất đời em.
Ý nghĩa nồng nhiệt như thế, đã nghiền nát cái gọi là rụt rè và lảng tránh của Đường Lâm Thâm ra thành bột phấn.
Đường Lâm vô cùng choáng váng, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là—
Lộ Đinh có hiểu ý nghĩa của nó không?
Lộ Đinh có ý như vậy sao?
Chắc chắn là không, Đường Lâm Thâm cũng tự biết mình đang nghĩ sâu xa quá —
Lộ Đinh là một người thuần khiết, tình yêu đối với cậu mà nói, tương
đương với đầm rồng hang hổ.*
*龙潭虎穴: thành ngữ Trung Quốc: chỉ nơi cực kì nguy hiểm.
Ở đây có nghĩa là tình yêu đối với Lộ Đinh là nằm ngoài vòng an toàn.
Nhưng làm gì có ai có thể nhịn được sự cám dỗ vừa đơn thuần mà còn chân thành tha thiết cơ chứ.
Dù sao thì Đường Lâm Thâm cũng không thể.
“Hoa em tặng, thì tôi nhận.” Đường Lâm Thâm thấp giọng tự nói với bản thân, “Coi như ý của em là như vậy.”
Đơn phương bá đạo cũng được.
Có một y tá đi vào, nhìn thấy hoa hồng trong tay Đường Lâm Thâm, cười hỏi: “Chào buổi sáng trưởng khoa, lại nhận được hoa rồi sao?”
“Vâng.”
Đường Lâm Thâm cắm hoa vào bình, hơi xoay hướng để nụ hoa nở rộ theo ánh mặt
trời, giọt nước phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Đường Lâm Thâm chỉ vào những cánh hoa, nhẹ nhàng vuốt ve, như thể đang dỗ dành ai đó, “Ngoan, được rồi, để anh tưới nước cho em.”
Đường Lâm Thâm
xem hoa như là bảo bối, trong giờ làm việc bận đến sứt đầu mẻ trán,giờ
nghỉ trưa hắn vốn định đi xem những nụ hoa chưa nở, nhưng lại có cuộc
điện thoại cấp cứu.
“Có hai người bị tai nạn xe đang được đưa tới, có một người bị thương nặng. Bác sĩ Đường, mau tới đây đi.”
Đường Lâm Thâm cúp điện thoại, lông mày giật giật kịch liệt, đau dữ dội. Hắn ôm trán một lúc, cảm thấy hơi bất an.
“Trưởng khoa, anh làm sao vậy? Không sao chứ?” Y tá hỏi hắn.
Mí mắt phải của hắn giật giật liên tục, lắc đầu nói không sao, hắn lấy mắt kính từ trong áo blouse trắng ra đeo vào, trông hắn có vẻ khá quạnh
quẽ.
“Mắt phải giật có tiền.”
Người theo chủ nghĩa duy vật lâu năm như Đường Lâm Thâm, thỉnh thoảng vẫn sợ ma và thần.
Có thờ có thiêng có kiêng có lành, niệm vài câu tốt đẹp chẳng bao giờ dư
thừa. Nhưng mọi chuyện lại diễn ra ngược lại, khi Đường Lâm Thâm nhìn
thấy Lộ Nhã Phân người bê bết máu ở trước cửa phòng cấp cứu, hắn đã
không thể giữ vững được phong độ nữa, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa
là đi không nổi.
Còn Lộ Đinh? Đường Lâm Thâm trầm tư, em ấy đâu?