Chương 9
Trần Vận liếc nhìn điện thoại, cách giờ hẹn còn năm phút.
Lý Mậu Dương là người đến sớm nhất, cậu ta, Vu Toàn Khoa, còn có hai bạn nữ cùng lớp đang cười đùa với nhau.
Hoa khôi lớp 3, Tư Đồ Viên Viên với lớp trưởng lớp 2, Vu Lộ là bạn cấp hai, hai người đang ngồi trên băng ghế ở lối vào phố đi bộ chờ người đến.
Thấy người mãi chưa tới, cô ngẩng đầu hỏi Trần Vận: “Du Thụ không đến sao?”
“Vừa gọi cho cậu ấy, cậu ấy gần đến rồi.” Trần Vận quay lại chỗ cô.
Tư Đồ Viên Viên thận trọng hỏi: “Cái đó, đàn anh Phùng cũng tới sao?”
Trần Vận nói: “Tớ cũng không biết, hôm qua anh ấy không trả lời tin nhắn của tớ.”
“Ồ.” Tư Đồ Viên Viên gật đầu, sau đó tò mò hỏi Trần Vận: “Nghe nói ngày hôm qua Du Thụ bị thương, cậu ấy không sao chứ? Làm sao lại bị thương?”
Nghe câu hỏi của cô, Trần Vận theo bản năng liếc nhìn Lý Mậu Dương đang đứng ở ngoài hàng rào trò chuyện với mấy bạn nữ vui vẻ, trong lòng không khỏi trợn tròn mắt.
Nghĩ thầm, cái thằng đem đến tai họa còn cười tươi hơn cả hoa.
Sau đó trả lời Tư Đồ Viên Viên qua loa: “Trượt chân trong nhà vệ sinh, gáy bị trầy tí thôi, không có việc gì. Cậu lo lắng thì đợi lát nữa vào mật thất, tớ giúp cậu tạo cơ hội để hai người đi hoàn thành nhiệm vụ nhánh nhé.”
Tư Đồ Viên Viên nghe vậy, sắc mặt không khỏi ửng hồng.
Vốn dĩ cô đã thanh tú, khuôn mặt e lệ, trong mắt người khác nhìn rất đáng yêu.
Ngay cả Vu Lộ bình thường nghiêm túc cũng không khỏi trêu trọc cô: “Hôm nay là cơ hội tốt đấy, phải cố thêm chút nữa đó nha.”
“Đã biết.” Tư Đồ Viên Viên ngượng ngùng nói.
Mọi người đang trò chuyện thì thấy Du Thụ đạp xe đến. Sau xe hình như còn chở thêm một người nữa.
Người đó đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám đậm, mái tóc lộ ra ngoài được tẩy và nhuộm màu vàng nhạt, chiếc áo chữ T to bản màu xanh đậm và chiếc quần denim rách trông có vẻ đơn giản nhưng lại là thương hiệu xa xỉ mới nhất trên tạp chí thời trang mùa này. Trong tay còn kẹp một chiếc ván trượt.
Có một đoạn thời gian Trần Vận nghiên cứu về thể thao mạo hiểm, cũng có chút hiểu biết về trượt ván. Hiển nhiên, cậu nhìn ra ván trượt trong tay người nọ là ván trượt địa hình, phiên bản giới hạn của thương hiệu C, giá ít nhất cũng 3000 tệ.
Chưa nhìn thấy mặt nhưng mọi người đã đoán đấy là một richkid chính hiệu.
Hơ, từ lúc nào Du Thụ có một người bạn siêu giàu vậy?
Cho đến khi Du Thụ dừng xe trước mặt mọi người, người kia xuống xe mới nhìn rõ mặt.
“Đàn anh?”
Người đấy chính là Phùng Tùng Dương.
Mỗi lần Phùng Tùng Dương ra sân lại lưu cho người ta một ấn tượng khắc sâu, lần này cũng không ngoại lệ.
Mấy bạn nữ còn đang trò chuyện vui vẻ với Lý Mậu Dương đã nhảy sang bên này kêu lên: “Đàn anh hôm nay đẹp trai quá nha!!”
Phùng Tùng Dương phối hợp hướng mấy bạn nữ huýt sáo.
Lý Mậu Dương lập tức có chút buồn bực. Thấy Du Thụ đỗ xe, cậu ta nghiêng người về phía hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Sao mày dẫn anh ta đến đây?”
Du Thụ nhìn Phùng Tùng Dương nhanh chóng hòa nhập vào nhóm mấy bạn gái cùng lớp, chỉ nhàn nhạt nói: “Tao gặp ở trên đường.”
Lý Mậu Dương nhớ lại những gì Du Thụ đã nói ngày hôm qua, bây giờ hắn và Phùng Tùng Dương được lão Lâm xếp thành lập một nhóm học tập, chất lượng điểm số của hai người quyết định chuyện “sinh tử” tương lai của cả hai.
Lúc đầu, cậu ta rất ngạc nhiên tại sao Du Thụ muốn giúp Phùng Tùng Dương, nhưng sau ngày hôm qua, cậu ta có thể hiểu được một chút.
Bây giờ Du Thụ và Phùng Tùng Dương bị buộc vào nhau như sam.
Tuy nhiên, cậu vẫn không thể hiểu được, làm thế nào một người như Phùng Tùng Dương, người không thèm để ý đến nội quy trường ngay ngày đầu tiên đi học, còn viết bản kiểm điểm thành bản sơ yếu lý lịch của mình, lại sẵn sàng khuất phục trước lão Lâm? Chẳng lẽ thầy bắt được điểm yếu nào của anh ta hay sao?
Không thể không ngạc nhiên, lão Lâm không hổ danh là “vua của muôn loài” ở trường, thực sự cáo già.
Mọi người đang nói chuyện, Trần Vận đã hướng bên này vẫy tay.
“Mọi người đến đủ rồi, vào thôi.”
Tổng cộng có năm nam và bốn nữ.
Mật thất trên phố đi bộ này mới khai trương năm nay, có diện tích ba tầng, được coi là căn phòng thoát hiểm lớn nhất thành phố C. Vì là cuối tuần nên khá đông người. Trần Vận đã đặt lịch hẹn từ hôm qua, giờ cậu đang làm thủ tục nhận phòng tại quầy dịch vụ. Mấy chiếc ghế sô pha ở sảnh trước đã chật kín người, mọi người đành phải đứng đó chờ đợi.
Mật thất này được trang trí theo phong cách cổ xưa, cách bài trí bên trong bắt chước kiểu kiến trúc của Liên Xô.
Cổng vào là một cổng đình kiểu Giang Nam, bên trong lát gạch trong suốt, dưới lớp gạch, ánh đèn mờ ảo chuyển động theo sóng nước, thỉnh thoảng có một hai con cá koi lớn đủ màu vụt ra. Một bên còn có một chiếc thuyền đánh cá kiểu cũ đậu ở một bên, xung quanh là mặt tường mô phỏng từ các tòa nhà, khi bước vào sẽ có cảm giác như đang ở một thị trấn cổ ở Giang Nam.
“Những căn phòng bí mật ở đây đều dựa trên chủ đề của những ngôi nhà cổ. Chị học ở trung tâm múa với tớ từng đến đây bảo ghê lắm.”
Tư Đồ Viên Viên đi tới bên cạnh Du Thụ, nhỏ giọng nói.
Du Thụ vốn định cúi đầu nhìn đàn cá koi bơi qua chân mình, nghe Tư Đồ Viên Viên nói chuyện thì ngẩng đầu lên nhìn cô. Tư Đồ Viên Viên thấy hắn nhìn mình không khỏi thấy tim siết lại. Thật ra cô đã biết Du Thụ từ năm cấp hai, lúc ấy cô cũng học ở Tam Trung nhưng không cùng lớp với hắn.
Du Thụ rất nổi tiếng ở trường khi đó, bị học sinh trường gọi là đại ca Tam Trung, là trùm trường lưu manh ngang tàng. Khi đó tóc hắn y hệt tóc Phùng tùng Dương bây giờ, nhuộm màu vàng nhạt, lỗ tai cũng xỏ ít nhất bảy tám chiếc khuyên, tuy nhìn hung dữ, nhưng Tư Đồ Viên Viên lại cảm thấy rất ngầu.
Lúc đó cô không dám lại gần Du Thụ, chỉ có thể yên lặng nhìn trong bóng tối. Mãi đến khi học cấp ba, cô mới gặp lại Du Thụ. Du Thụ đã nhuộm lại tóc đen, tháo tất cả hoa tai, giống như một nam sinh trung học bình thường.
Lần này, Tư Đồ Viên Viên cuối cùng cũng lấy hết can đảm đến nói chuyện với hắn.
“Sợ à?” Du Thụ hỏi cô.
Tư Đồ Viên Viên thấy hắn hỏi mình, y như con nai vàng ngơ ngác, đang lúc nghĩ nên trả lời hắn như thế nào thì có người từ bên kia chạy tới.
“Anh sợ quá, bảo vệ anh với.”
Phùng Tùng Dương khoác tay lên vai Du Thụ một cách tự nhiên, ôm lấy vai cậu cười.
Du Thụ liếc anh một cái: “Anh cho rằng tôi sẽ tin?”
“Không tin thì thôi, dù sao anh sẽ bám theo em.” Phùng Tùng Dương nhún vai.
Anh lại nhìn Tư Đồ Viên Viên có chút luống cuống, hỏi: “Anh nhớ em học lớp 3, tên là gì vậy?”
“Tư Đồ Viên Viên.” Tư Đồ Viên Viên đáp: “Em và chị Từ Phương học cùng lớp múa.”
“Từ Phương?”
Phùng Tùng Dương sững sờ, sau đó cười nói: “Thì ra em biết Từ Phương.”
Tư Đồ Viên Viên gật đầu, nói: “Chuyện đàn anh trở lại Tứ Trung em đã kể với chị ấy rồi. Chị ấy còn nói khi nào chị ấy về thành phố C nghỉ thì sẽ đến thăm anh.”
Cuộc trò chuyện truyền đến tai Lý Mậu Dương và những người khác, một vài người lặng lẽ hóng hớt.
“Không phải Từ Phương là cựu hoa khôi của trường sao? Chị ấy cũng học lớp 12-1.”
“Đúng vậy, là người bị đồn chuyện kia với đàn anh Phùng á.”
“Trở về còn muốn tìm tiền bối, muốn nối lại tình cũ sao?”
“Vãi…”
Mọi người vẫn đang trò chuyện, Trần Vận đã hoàn thành xong các thủ tục, còn mang theo một chiếc hộp nhựa.
“Trước khi vào, yêu cầu ký gửi điện thoại di động, túi xách và đồ đạc của mọi người tại quầy lễ tân.”
Nói xong, lấy đồ của mọi người đi.
Ngay lúc Phùng Tùng Dương lấy ví trong túi ra, một bức ảnh trượt ra khỏi ví. Anh cúi đầu nhặt lên, đúng lúc bị Trần Vận nhìn thấy.
Là ảnh chụp từ phía sau của một cô gái mặc váy lolita trắng như tuyết, mái tóc xoăn rong biển đen dài ngang eo, đôi chân dài miên man và vòng eo thon, nhìn từ phía sau có thể thấy đây là một tuyệt sắc mỹ nhân.
“Đàn anh, đây là đối tượng thầm mến của anh sao?” Trần Vận tò mò hỏi.
Phùng Tùng Dương ban đầu muốn cất bức ảnh đi, nhưng giọng của Trần Vận đã thu hút sự chú ý. Ngay cả Du Thụ cũng nhìn sang.
Phùng Tùng Dương không trực tiếp trả lời mà chỉ cầm bức ảnh lên lắc lắc trước mặt mọi người.
“Trông có đẹp không?”
“Xinh lắm! Dáng siêu đẹp luôn.” Ngay cả mấy cô gái cũng phải ồ lên.
Lý Mậu Dương và Vu Toàn Khoa chỉ là mấy đứa nhóc học sinh thì càng không cần phải nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Phùng Tùng Dương lộ ra vẻ tự hào, sau đó anh cất ảnh vào trong ví và liếc nhìn Du Thụ.
“Em nghĩ sao?”
Du Thụ không để ý đến anh, sau khi giao đồ xong, hắn cầm lấy bộ đàm và dây đeo cổ tay mà nhân viên đưa cho, đi vào trong. Thấy Du Thụ đi vào, Tư Đồ Viên Viên cũng đi theo.
Mặc dù Du Thụ không nói gì, nhưng Phùng Tùng Dương vẫn nhận ra sự khó chịu trong mắt hắn.
Không khỏi nói: “Giả vờ tốt đó.”
“Cái gì ạ?” Trần Vận ở bên cạnh nghe anh nói nhỏ thì tò mò hỏi.
“Không có việc gì, chúng ta đi vào đi.” Phùng Tùng Dương cười.
Mọi người đi theo nhóm, nhân viên đưa hai bộ đàm cho Du Thụ và Trần Vận để hai người chịu trách nhiệm liên lạc và yêu cầu giúp đỡ. Mọi người còn được phát vòng nhận dạng, mỗi người là một vị khách có thân phận khác nhau đến tham dự sinh nhật lần thứ 80 của chủ nhân ngôi nhà cổ.
Sau khi tiến vào, ánh sáng bên trong mờ đi, một luồng ớn lạnh từ dưới chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cảm giác bầu không khí đột ngột hạ xuống khiến tóc của Trần Vận dựng đứng.
“Đây không phải là làm giống thật quá sao?” Lý Mậu Dương không khỏi cảm thán.
Trần Vận thấy cậu ta nắm lấy cánh tay của mình, nhìn bộ dáng không có tương lai của cậu ta, sỉ vả: “Tao còn chưa vào thì mày sợ cái gì?”
“Tao không sợ, tao lạnh.” Lý Mậu Dương phản bác.
“Ha ha, mày nhìn Vu Toàn Khoa với mấy người Vu Lộ đi.”
Trần Vận nói, Lý Mậu Dương nhìn theo đã thấy nhóm Vu Lộ chạy về phía trước Mà Dụ Thụ, người đi vào đầu tiên đã biến mất không thấy người đâu. Về phần Phùng Tùng Dương, anh đã biến mất từ khi bước vào.
Du Thụ chân dài đi nhanh, Tư Đồ Viên Viên có chút khó khăn đuổi theo, nhưng cô cũng bị bỏ lại phía sau.
Mãi đến khi đi đến chỗ rẽ, cô mới rụt rè gọi: “Du Thụ, cậu đợi tớ được không?”
Lúc này Du Thụ mới nhận ra Tư Đồ Viên Viên đi theo mình, hắn đành dừng bước.
“Cậu theo tôi từ khi nào?”
“Tớ chỉ định nói cho cậu biết, sau khi tiến vào có ba lối rẽ, hai con đường là hai nhiệm vụ khác nhau.” Tư Đồ Viên Viên trả lời.
Du Thụ cau mày.
Vừa rồi, Phùng Tùng Dương đắc ý khoe tấm ảnh kia ra khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, khi vào cửa, hắn không để ý rằng có ba lối rẽ, tùy tiện rẽ vào một lối, cũng không biết những người kia có đi cùng hay không. Hắn đành lấy bộ đàm, liên hệ với bọn Trần Vận
Bật bộ đàm lên, sau một tiếng “xèo xèo”, là giọng của Trần Vận truyền tới.
“Này, là Du Thụ sao? Trả lời đi!”
“Là tao. Bây giờ bọn mày mới đi vào à?”
“Vừa mới vào, thấy có ba lối rẽ, tao đang định hỏi mày đi bên nào?”
Nghe được câu hỏi của hắn, Du Thụ nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Viên Viên: “Cậu có biết là đường nào không?”
Tư Đồ Viên Viên gật đầu, nói là con đường ở phía đông.
Trần Vận thấy cô trả lời, nói luôn: “Vậy thế này đi, đừng quay lại. Hai người làm nhiệm vụ nhánh, bọn tao làm nhiệm vụ chính, phối hợp lẫn nhau.”
“OK.” Du Thụ đáp.
Vừa định cúp máy, Trần Vận lại hỏi: “Tiền bối Phùng cũng ở đấy sao?”
Du Thụ sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu về phía sau nhìn lại, căn bản không có nhìn thấy Phùng Tùng Dương.