Chương 8
Trên đường về tình cờ gặp một đoạn dốc, Phùng Tùng Dương phải gồng hết sức mới đạp lên được.
Du Thụ ngồi sau, hai tay chống dưới ghế, lạnh nhạt nói: “Không thì để tôi xuống xe.”
Phùng Tùng Dương thở hổn hển đáp lại: “Nếu em dám xuống, anh sẽ trực tiếp ném cái xe rách này của em xuống sông.”
“….”
Cuối cùng cũng xuống sườn sốc, Phùng Tùng Dương cúi người phi thẳng xuống dưới. Du Thụ ngồi sau anh, theo quán tính ngửa người ra sau.
Vừa nãy Phùng Tùng Dương còn cãi rằng xe khó đạp, lúc xuống dốc đã hưng phấn rẽ trái rẽ phải, Du Thụ yên vị ngồi sau xe anh, thân thể lắc tới lắc lui như một con lật đật. Đầu hắn đã đau rồi, giờ còn vừa đau vừa choáng. Mấy nữa sinh trung học đi ngang qua, nhìn thấy hai người đi xe đạp loạng choạng không khỏi che miệng cười khúc khích.
Cho đến khi suýt đụng phải một con mèo đen đang nhàn nhã đi sang đường, Phùng Tùng Dương bóp phanh gấp, thắng xe, Du Thụ suýt chút nữa là hôn lên lưng Phùng Tùng Dương. May mắn là hắn kịp thời nghiêng người, lúc này mới tránh khỏi xấu hổ.
Hắn mặt lạnh nói: “Tôi muốn nôn.”
“Vậy hôm nay em đừng đi giao đồ ăn nữa, ở nhà nghỉ ngơi nha.” Phùng Tùng Dương quay đầu, cố ý nói.
Du Thụ nhíu mày, nhớ tới bàn thức ăn hôm qua ở nhà ông Vương.
Sau khi con mèo đen đi ngang qua, Phùng Tùng Dương lên xe, lại đạp về phía trước: “Trong kì nghỉ hè, ở quán bar ấy, anh thấy em ship thức ăn cho bàn Cung Viễn Dương.”
Cũng đoán ra: “Buổi sáng thầy ấy còn thể hiện ra bộ dạng đáng đánh kia, chắc chắn là thầy ấy đã kể cho em.”
Du Thụ cau mày, không lên tiếng.
Lời của Cung Viễn Dương hắn không để trong lòng, dù sao Phùng Tùng Dương là người thế nào, hắn tự có phán đoán của mình.
Thấy Du Thụ không đáp, Phùng Tùng Dương tiếp tục nói: “Em cho rằng anh là gay nên mới bảo chúng ta không cùng một đường sao?”
“Không phải.” Du Thụ không chút nghĩ ngợi.
“Vậy thì là vì gì?” Phùng Tùng Dương tiếp tục truy hỏi.
Anh vừa dứt lời, Du Thụ đã lấy hai chân dừng xe lại. Phùng Tùng Dương thuận thế dừng xe, nhưng người ngồi sau đột nhiên rời khỏi chỗ khiến anh suýt cắm mặt xuống dưới đất.
“Xe là của anh, tôi đi bộ về.”
Nói xong, hắn kéo thẳng dây đeo cặp sách bị tuột trên cánh tay, chuẩn bị rời đi. Phùng Tùng Dương nghiêng đầu, thở dài quay đuôi xe, chặn đường của Du Thụ.
“Có ai nói với em là đang nói nửa chừng mà quay đầu bỏ đi là rất bất lịch sự không?”
Du Thụ lạnh lùng hỏi: “Anh muốn nghe cái gì?”
Phùng Tùng Dương nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của hắn, tựa như muốn nhìn thấy chút cảm xúc khác biệt từ đôi mắt hắn. Nhưng anh nghĩ nhiều rồi. Thế là anh không vui, vứt xe xuống đất nói: “Nhà anh gần hơn, tiễn anh về nhà đi.”
Du Thụ không nhìn anh, đỡ xe mình dậy, nói: “Được thôi.”
Nhà của Phùng Tùng Dương nằm đối diện với khu tòa nhà cũ nơi Du Thụ sống, bên kia đường Phúc Long, cách khu biệt thự cao cấp Lập Hoa 500 mét về phía đông.
Mấy năm nay có tin đồn rằng nhà đầu tư khu biệt thự Lập Hoa có ý định mua lại phố Phúc Long và mấy khu dân cư cũ để xây một khu du lịch có giá trị lịch sử. Tuy nhiên, tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, mấy khu nhà cũ vẫn chưa có dấu hiệu bị phá dỡ.
Du Thụ đưa Phùng Tùng Dương đến cửa chính của khu biệt thư, một chân chống đất nói: “Vào đi.”
Phùng Tùng Dương xuống xe, vỗ vai hắn: “Đợi anh ở đây, anh mang cho em mấy cái này.”
Thậm chí, đi vào cửa rồi vẫn đưa ra lời cảnh báo: “Không cho phép đi.”
Du Thụ thở dài: “Anh nhanh lên đi.”
Vừa nói, Phùng Tùng Dương vừa quét thẻ vào cổng, vung cặp lên vai, chạy vào. Ngay cả khi bảo vệ chào anh cũng không kịp đáp lại.
Bảo vệ gặp bạn học của Phùng Tùng Dương, bảo hắn để xe cạnh cổng rồi mời hắn vào phòng bảo vệ ngồi. Du Thụ từ chối, hắn dựa vào tường đá cẩm thạch, đứng chờ Phùng Tùng Dương ra.
Nơi hắn đứng tình cờ có thể nhìn thấy cây cột điện năm đó. Trong thoáng chốc, hắn như nhìn thấy chính mình năm mười tuổi, ủ rũ nhìn về phía khu biệt thự. Khi đó, trái tim bé nhỏ của hắn đầy sự ghen tị và đố kỵ. Giá như mình cũng có một ngôi nhà như thế này, có lẽ mẹ hắn sẽ không nguyền rủa sự ra đời của hắn, hay thậm chí đánh hắn vì không có tiền.
Lúc hắn đang nhớ lại, Phùng Tùng Dương lao ra với tốc độ cực nhanh, còn ôm theo một cái túi giấy. Giống hệt bảy năm trước, anh trèo tường, thở hổn hển đứng trước mặt hắn.
Phùng Tùng Dương nhét túi giấy vào trong ngực Du Thụ, hay tay chống vào đầu gối thở không ra hơi.
Du Thụ lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn đồ vật trong túi, đôi mày kiếm xinh đẹp lập tức nhíu thành một đoàn.
“Đây là cái gì?”
“Sách hướng dẫn, sách bài tập, và ghi chú của anh.” Phùng Tùng Dương vừa thở vừa đáp.
Lại nói: “Bảo bối tối hôm qua anh mất bao công mới tìm thấy trong thùng sách vở cũ đó, rất thích hợp làm nền móng cho em.”
“….Tôi có thể không nhận không?” Du Thụ buồn bực nói.
Phùng Tùng Dương nghiêng đầu: “Em nghĩ sao?”
Du Thụ không từ chối nữa, treo túi giấy lên ghi đông xe đạp, chuẩn bị lên xe.
Vừa đặt chân lên bàn đạp, Phùng Tùng Dương đã đưa tay giữ tay lái xe: “Còn nữa, anh không ở trong giới gay hỗn loạn đó, hôm đó là anh đến giúp bạn anh.”
“À.”
Nói xong, Du Thụ ra hiệu cho anh buông tay. Phùng Tùng Dương thực sự muốn đấm hắn một phát nhưng vẫn nhịn xuống, anh không so đo với thương binh.
Có một số việc cứ để từ từ mới giải quyết được. Thế là, anh thả tay để hắn đi.
Nhìn bóng lưng dần xa của Du Thụ, Phùng Tùng Dương không vui khoanh tay trước ngực: “Anh không tin, nước ấm của anh không nấu nổi con ếch nhỏ vô tình em.”
Du Thụ vừa về đến cửa nhà, bên trong đã truyền ra tiếng cãi vã. Hắn vốn định sang nhà ông Vương bên cạnh nhưng thấy cửa sắt nhà ông đã khóa, chắc là ông đi tái khám vết thương ở chân.
Thế là hắn cầm túi giấy bước vào nhà.
Đôi vợ chồng đang to tiếng nhìn thấy hắn lập tức ngừng lại. Phương Lan và chồng Du Tề Quân nhìn thấy Du Thụ phớt lờ mình, lên thẳng phòng thì trút giận lên đầu hắn.
“Sao đầu lại băng thế kia? Lại chơi bời sao? Ngày nào cũng thế, lớn thì không về nhà, phí sinh hoạt cũng không đưa cho, bé thì người không ra người, ngợm không ra ngợm!”
Du Tề Quân nghe Phương Lan nói mình, gã lập tức nổi nóng: “Với cái gen hỏng của cô thì không sinh nổi ra cái cục phân gì đâu, nhìn là biết không phải họ nhà tôi! Tôi thấy xấu hổ thay, cô muốn mang nó đi đâu thì mang!”
“Thằng chó vô lương tâm, tôi có lỗi gì với anh à? Mười ngày nửa tháng không ở nhà, người trong nhà là ai lo? Con của anh đến được đại học C không lẽ không có một phần công của tôi à? Muốn qua cầu rút ván á? KHÔNG CÓ CỬA!”
Phương Lan hùng hổ chỉ vào mũi Du Tề Quân: “Ngay từ đầu đã thỏa thuận rồi, tôi lấy một phần ba tiền đền bù phá dỡ. Giờ nhà chưa phá thì đừng nghĩ đến chuyện ly hôn…”
Cô ta chưa làm loạn xong thì trên tầng đã “ầm” một tiếng.
Du Thụ cất sách và cặp vào trong phòng rồi đi xuống. Thấy hai người không tiếp tục cãi nhau nữa, hắn nhìn Du Tề Quân, lạnh lùng vứt lại một câu: “Khỏi lo, thành niên là tôi đi khỏi cái nhà này.”
Nói xong bước ra khỏi nhà.
Hôm nay Du Thụ không muốn đi ship đồ ăn nên đã xin nghỉ ốm ở công ty giao đồ. Bởi vì hắn chưa thành niên nên chỉ được thuê làm bán thời gian, cũng không được tính thưởng chuyên cần. Chỉ là nay nghỉ sẽ không có tiền lương. Thật ra Du Thụ cũng đang cân nhắc có nên chuyển sang công việc nào thoải mái thời gian hơn hay không, việc Cung Viễn Dương đề xuất với hắn hôm qua là có mục đích, hắn chắn chắn không đi.
Đang lúc hắn loay hoay thì điện thoại trong túi vang lên. Hắn mở điện thoại ra xem – Anh khóa trên Dương Dương siêu tuyệt đỉnh nhất nhất nhất của em.
Mười ba chữ vừa vặn hiện trên màn hình điện thoại của hắn.
Du Thụ run tay suýt kéo cái ID dung tục này vào blacklist.
“Ý, em về đến nhà chưa?”
“Rồi.” Về rồi nhưng lại ra.
Đầu bên kia Phùng Tùng Dương lại hỏi: “Xin nghỉ chưa?”
“Rồi.” Đã nghỉ nhưng hắn đang lang thang bên ngoài, không làm gì cả.
“Vậy em đã làm bài tập hôm nay chưa? Không anh sang nhà em nhé, dạy kèm em một chút?” Phùng Tùng Dương tiếp tục hỏi.
Nếu trong nhà không có ai, Phùng Tùng Dương tới cũng không sao. Nhưng hắn không muốn anh đến, vậy nên cố ý thay đổi chủ đề: “Mẹ tôi cũng không quản tôi nhiều thế.”
“A, vậy em gọi anh một tiếng ‘bố’, anh miễn cưỡng nhận nha.”
Qua loa điện thoại Du Thụ có thể nghe được tiếng thở và tiếng nói của anh, như là thổi vào sâu trong lỗ tai hắn, tê dại.
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ tới, không có việc gì thì cúp đây.” Du Thụ sợ hắn không nhịn được, thật sự sẽ để anh đến đây.
Phùng Tùng Dương không ép buộc, chỉ nói: “Được thôi. Ngày mai là bài kiểm tra tuần, nếu em có thời gian thì có thể đọc các câu hỏi đã được đánh dấu trong ghi chú của anh. Mặc dù không đảm bảo em có thể được hơn 60 điểm mỗi môn, nhưng ba môn thì có thể đó.”
“Đã biết.” Nếu hắn biết thì lúc ra khỏi nhà đã mang theo túi giấy kia đi rồi.
Cúp điện thoại, Du Thụ định đến phố Phúc Long ăn một bát mì. Điện thoại chưa kịp đút vào túi thì tiếng thông báo tin nhắn lại vang lên.
[Lý Mậu Dương: Thụ, hôm nay tao bị ngáo rồi! Phùng Tùng Dương là cái thằng ranh ma, mày không sao chứ?]
Du Thụ trả lời ngay.
[Chuyện nhỏ, chỉ rách da thôi.]
Lý Mậu Dương nhắn lại luôn.
[Lý Mậu Dương: Nửa tháng nay tao lo cơm nước cho mày, hôm nay muốn ăn cái gì?]
[Bún thập cẩm cay]
[Lý Mậu Dương:… Mày không cần kiêng ăn gì à?]
[Tao chả kiêng gì bao giờ.]
[Lý Mậu Dương: OK! Quán net đối diện quán bún thập cẩm cay của bà Lưu, đúng lúc tao có chuyện muốn bàn với mày.]
Lúc Du Thụ đến quán, Lý Mậu Dương đã gọi cho hắn một bát bún thập cẩm cay cực lớn.
“Vừa mới nấu xong, là phần mày hay ăn.” Nhìn thấy Du Thụ ngồi xuống, Lý Mậu Dương lập tức nói.
Vốn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy băng quấn trên đầu hắn, cậu ta lại do dự không nói nên lời.
Du Thụ thấy cậu lúng túng, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, hỏi: “Không phải nói có chuyện cần bàn sao?”
“A đúng rồi!”
Lý Mậu Dương gật đầu nói: “Sáng nay tao định nói với mày mà vì mấy cái rối tung này quên mất. Gần đây có tổ chức một cuộc thi offline liên minh để đấu ở thành phố vào mùa thu tới. Lần này cậu tao vẫn muốn mời mày đánh ở vị trí ADC.”
*ADC (Attack Damage Carry): Thuật ngữ trong liên minh huyền thoại, người chơi ở vị trí xạ thủ
“Có lương không?” Du Thụ nhớ lần trước chơi game hộ cậu Lý Mậu Dương mà vẫn chưa nhận được tiền.
Lý Mậu Dương vội nói: “Mày đừng lo, tao vừa gọi cho cậu rồi, tính cả tiền lần trước luôn, nếu thắng thì mày còn nhận thêm tiền thưởng nữa.”
Du Thụ ăn một miếng đậu hũ cá, suy nghĩ một chút mới nói: “Chỉ đi thứ bảy, lấy tiền theo ngày.”
“ĐƯỢC LUÔN!”
“Khi nào bắt đầu?”
“Tuần sau.”
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của cả hai nằm trên bàn đồng thời reo lên.
Tin nhắn đến, là group chat ba người.
[Trần Vận: Có đó không?]
[Trần Vận: Cuối tuần đi chơi hem?]
[Trần Vận: Tao hẹn cả mấy đứa con gái trong lớp đấy, có cả hotgirl lớp 11-3 đi mật thất.]
[Trần Vận: Hiện cần gấp một vài sứ giả đi bảo vệ những đóa hoa, đi không? @Du Thụ @Lý Mậu Dương.]
Lý Mậu Dương đọc tin nhắn, ngẩng đầu hỏi Du Thụ: “Thụ, mày đi không?”
“Nói hộ tao, tao không đi.” Du Thụ vẫn cắm mặt vào bát bún thập cẩm cay, từ chối đi.
“Hotgirl 11-3 chả thích mày vãi, mày không đi là không được rồi.” Lý Mậu Dương nói, “Tao bao, đi không?”
Du Thụ đang do dự thì điện thoại lại ting một tiếng, hắn cứ nghĩ là Trần Vận trong group chat. Lúc cầm điện thoại lên xem, avatar hình ván trượt, tên ID là một đống kí tự.
Là Phùng Tùng Dương.
[F&*&z%^%Y: Vừa rồi Trần Vận rủ anh cuối tuần đi mật thất, em có đi không?]