Chương 2
Khu nhà cũ phần lớn là do tư nhân xây dựng, đã tồn tại ở đây 20 30 năm. Ở đây cũng có nhiều người thuê, dì trung niên hay đi thu tiền thuê nhà thường ngồi trò chuyện dưới bóng cây thoáng mát đầu ngõ.
Thiếu niên mặc đồng phục đạp chiếc xe đạp đi mượn được đi ngang qua.
Bà cô nhuộm tóc đỏ ngồi bên cạnh dì trung niên nhếch miệng: “Bà biết gì chưa, tôi nghe nói mấy năm nữa là chỗ này bị phá dỡ đấy.”
Ngay sau đó, mấy bác gái bắt đầu ríu rít hàn huyên.
“Thật sao? Em còn đang muốn chuyển hộ khẩu của con trai với con dâu về đây.”
“Vừa đi qua đây không phải thằng con ghẻ của Du gia hả? Nghe bảo vì quy hoạch nên mẹ nó mới gả cho đấy.”
“Nhà đấy ở đây phải gần mười năm rồi.”
“Ai ui, lần trước em còn nghe được tiếng của hai vợ chồng cãi nhau kia kìa. To tiếng lắm, mấy nhà xung quanh ai cũng nghe thấy.”
“Bà nói xem, nếu mà được đền bù thì cái tiền đền bù này sẽ chỉ chia cho con đẻ hay còn cho con riêng? Con riêng của vợ vẫn lấy họ của anh ta mà, thế thì phải có phần chứ nhỉ?”
….
Tiếng nói chuyện phiếm của mấy bà tám dần biến mất bên tai, Du Thụ đi qua hai ba con ngõ nữa mới về đến nhà.
Du Bác Viễn vừa được cử đến đại học C, ngôi nhà vốn đã lạnh lẽo giờ lại càng thêm quạnh quẽ.
Lúc này trong nhà không có ai. Du Thụ không thèm mở cửa mà đi thẳng sang nhà sát vách.
Cánh cửa sắt nhà bên hé mở, hắn vừa đẩy cửa đi vào đã thấy một ông lão đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh dưới giàn nho, bàn chân sưng phồng như cái bánh bao đặt trên chiếc ghế đẩu thấp. Một tay phe phẩy chiếc quạt lá đuôi phụng, tay kia cầm chiếc đài cổ nghe “Bài giảng Bách gia”.
Ông họ Vương, hàng xóm xung quanh gọi ông là ông Vương.
Lúc Du Thụ và mẹ hắn chưa chuyển đến, ông đã sống ở đây một mình vài chục năm.
Ông Vương luôn nói hắn lớn lên giống hệt người con đã mất, Du Thụ không quan tâm lắm. Dù sao mẹ hắn mặc kệ hắn, sang nhà ông Vương có thể ăn no.
Ông Vương thấy Du Thụ, định vui mừng thì nghĩ lại nhíu mày, cả giận nói: “Bây giờ đang là giờ học mà? Lại trốn học?”
“Xin nghỉ. Nói là ông cháu ngã cầu thang vỡ mạch máu não.” Du Thụ miễn cưỡng nói.
Ông cụ liếc một cái: “Nhóc con thối, nói năng tích đức đi! Ông chỉ bị đau chân thôi, không phải chuyện gì to tác.” Lại hỏi: “Sao cháu biết ông ngã?”
Du Thụ nói mà không có biểu cảm gì: “Chú Lý nhắn cho cháu. Chú ấy nói ông sống chết không thèm gọi 120.”
“Chú Lý tâng bốc lên đấy, ông chỉ có ngã một phát thôi, đi đến trung tâm dịch vụ y tế cộng đồng trước mặt chữa trị là được, cứ khăng khăng gọi 120, làm ông tốn thêm một khoản tiền taxi.” Ông Vương mắng.
Du Thụ nhìn cái chân sưng to tím như cái bánh bao của ông: “Thật sự là không sao?”
Ông cụ Vương bị hỏi đến mức hơi phiền, định đứng dậy quay 1 vòng cho hắn xem lại bị Du Thụ lanh lẹ đè bả vai xuống.
“Không cần biểu diễn cú xoay 360 độ trước mặt cháu, cháu biết ông giỏi rồi.”
“Phục chưa?” Ông cụ đắc ý.
“Phục rồi.”
Ông tiếp tục dựa trên ghế nằm, nhìn hắn: “Bị hành hạ cả sáng rồi, đói, ông muốn ăn thịt lừa với mì thịt thái mỏng của lão Hồ trên đường Phúc Long.”
Du Thụ lấy điện thoại từ trong túi ra xem, mới hơn mười giờ sáng.
“Ông chưa ăn sáng?”
“Ăn cái gì mà ăn, vừa xuống tầng định mua đồ ăn sáng thì ngã đấy.” Ông cụ tức giận nói.
Một giây sau, Du Thụ nói: “Cháu cũng chưa ăn.”
Ông cụ nhìn hắn một chút, móc 2 đồng 10 tệ và một đồng 20 tệ từ túi quần đùi ra, đập vào lòng bàn tay Du Thụ.
“Nhóc con keo kiệt.”
Cất tiền vào túi, Du Thụ lấy sổ liên lạc ra để lên bụng ông cụ: “Lần này không tính phí chạy vặt cho ông, giúp cháu để lại mấy lời nhận xét nhé.”
Ông cụ cúi đầu cầm sổ liên lạc lên, không khỏi tặc lưỡi: “Tiếng Anh 19 điểm, Toán 8 điểm….. Có phải lại đi làm thêm rồi không? Cái đống điểm này, ông đây không muốn kí vào bảng điểm của mày, ông mất mặt lắm.”
Mặc dù ông cụ nói nói vậy, tay vẫn lấy bút bi từ trong túi áo ra.
“Chờ Bác Viễn về, phải nhờ nó bổ túc…”
“Anh ta nên học cách làm người trước đã.” Du Thụ nói xong đi ra ngoài, nhảy lên xe đạp.
“Ài, đứa nhỏ này!.” Ông cụ định nói hắn vài câu, người đã biến mất sau con ngõ nhỏ.
Phúc Long là một con phố cổ nằm sau tòa nhà cũ, nhà hàng, đồ ăn nhanh, chợ rau, cửa hàng kim khí, nhà sách, cái gì cũng có. Cuối con đường còn có một tấm bia đá.
Theo truyền thuyết, nơi đây là nơi ở của trạng nguyên Trương Phúc Long. Trên tấm bia đá còn khắc lại sự tích cuộc đời của ông.
Du Thụ đạp xe đến một nhà hàng tên là “Quán mì Hồ Xuân Dương” thì dừng lại, vừa vào cửa đã hô lên: “Bà chủ, cho hai bát mì thịt thái mỏng và hai phần thịt lừa hun khói, gói mang về ạ.”
Trong cửa hàng khi này hầu như không có khách, một người phụ nữ trung niên mặt chữ điền từ sau quầy thò đầu ra.
“Nghe tiếng đã biết là Tiểu Thụ, hôm nay ông Vương không đi với con hả?”
Du Thụ kéo ghế ngồi dưới quạt.
“Sáng nay ông bị ngã, phải nửa tháng không đến quán được ạ.”
“Ai ôi, sao mà ngã? Có nghiêm trọng không?” Bà chủ vẻ mặt kinh ngạc lo lắng hỏi.
Du Thụ nói: “Không sao, còn định đứng dậy nhảy cho cháu xem.”
Bà chủ nghe vậy buồn cười: “Bảo ông ấy kiềm chế đi, dù sao ông ấy cũng khá già rồi. Để bác gọi lão Hồ ra làm mì cho ông, cho ông thêm 2 quả trứng tẩm bổ.”
Sau đó, bà hét vào bếp.
Du Thụ nói cảm ơn, định lấy điện thoại ra chơi game giết thời gian.
Ngược lại bà chủ muốn trò chuyện với hắn thêm mấy câu, lại nhớ ra: “Vừa thấy A Xương với đám nhóc đi theo một đứa bé trượt ván ra phố sau thì phải.”
Ngón tay vừa mở giao diện trò chơi của Du Thụ cứng lại.
Hắn chưa kịp trả lời thì bà chủ đã nói tiếp: “Bọn nó không phải lại định làm trò gì đấy chứ? Mấy thằng nhóc tí tuổi đầu mà không học cái tốt chỉ học cái xấu, suốt ngày chỉ biết hưởng không biết làm.”
Du Thụ siết chặt điện thoại, nhưng lại hờ hững hỏi thăm: “Mấy đứa đó đi được bao lâu rồi ạ?”
Bà chủ nói: “Chắc tầm 4 5 phút gì đó.”
Du Thụ tắt điện thoại, trò chơi bắt đầu còn chưa tới năm phút.
Hắn đứng dậy cất điện thoại vào trong túi, nói với bà chủ: “Cháu quên mang tiền, giờ cháu về lấy.”
Bà chủ vừa định nói không cần, đều là hàng xóm khách quen, lần sau trả cũng không sao thì đôi chân dài của Du Thụ đã bước ra khỏi cửa hàng, đi đến chỗ dựng xe đạp.
Vì vậy, bà chủ vội vàng từ trong quầy nhoài người ra, hô lên: “Mì đã cho vào nồi rồi, để lâu sẽ nở, bao giờ quay lại trả cũng được…..”
Lúc này Du Thụ đã đạp xe đi.
Bà chủ nhìn qua bóng lưng của hắn, lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này! Đi giúp người còn lấy cớ.”
Du Thụ rẽ phải, đi khoảng 500m về hướng đông, đây không phải đường về nhà mà là đường đi ra phố đằng sau Phúc Long.
Chỗ này quy hoạch hơn nửa năm nhưng vẫn chưa khởi công xây lại, xung quanh là dùng tôn quây lại, khá gần bãi rác tự phát, bên trong vắng vẻ cũng không có camera công cộng.
Hắn đi hơn nửa vòng dọc theo khu vực phá dỡ, nhìn đi nhìn lại đoạn đường nối lên bậc thang đá.
Không bao lâu sau, trong một con hẻm tối, ngay cả ánh đèn cũng không chiếu vào được, vang lên mấy tiếng “bang bang” rất lớn, là tiếng ván gỗ của ai đó đập mạnh vào hàng rào.
Ngay sau đó, có người rên rỉ: “Thằng điên này? Chết người người bây giờ!”
Du Thụ duỗi chân kéo phanh, hắn quay đầu về hướng phát ra âm thanh, mơ hồ nhìn thấy một dáng người cao gầy, hai tay cầm một cái ván trượt, ngồi xung quanh là bốn người khác.
Giọng của thiếu niên có chút khàn khàn, lúc này rơi vào tai Du Thụ: “Ai da, sợ chết à? Sợ chết còn dám tống tiền tao?”
“Bọn tao không biết mày ác thế?” Có người run rẩy giải thích.
Thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Lần sau gặp bố mày thì gọi một tiếng “bố”, bố mày không ác thế nữa.” Nói xong kẹp ván trượt đi ra ngoài.
Lúc ngẩng đầu lên, anh chợt nhìn thấy một chàng trai ngồi trên xe đạp dưới ánh nắng.
Hai người, một ở nơi sáng, một ở nơi tối tăm, tựa như bị phân chia thành hai mảnh trắng đen.
Thiếu niên hơi sửng sốt, nhưng khóe miệng rất nhanh nở một nụ cười, hoàn toàn khác với bộ dáng hung hãn vừa rồi.
“Thật trùng hợp, sao anh lại gặp em rồi, bé khóa dưới.”
Du Thụ không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn thiếu niên đang đứng trong bóng tối kia.
Anh đội mũ lười trai màu đen, tuy che gần hết khuôn mặt những vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo trên cằm. Trên chiếc áo phông trắng hợp thời trang anh đang mặc còn có một vài vết máu và dấu chân, nhìn hơi chật vật.
Ánh mặt trời chiếu vào có thể nhìn rõ hơn dung mạo của người này. Vốn dĩ là nước da trắng, vậy mà giờ đã đen đi vài tông, người cũng gầy hơn trước.
Thấy Du Thụ không có phản ứng, lại không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, thiếu niên đưa tay sờ sờ vành mũ.
“Nửa năm không gặp, em không muốn nói gì với anh à?”
Lúc này Du Thụ mới hoàn hồn lại, lạnh lùng trả lời: “Anh muốn tôi nói cái gì.”
Thiếu niên sửng sốt hai giây, sau đó ném ván trượt xuống đất, nhanh nhẹn giẫm lên: “Đã như vậy rồi, hay là chúng ta đánh nhau thêm một trận nhé?”