Chương 12
Mọi người lần lượt bước vào ngưỡng cửa, Du Thụ và Phùng Tùng Dương, hai người to cao, cố tình tụt lại phía sau.
“Còn khó chịu sao?” Du Thụ sóng vai đi cùng Phùng Tùng Dương, nhìn mọi người tiến vào, đưa tay kéo anh lại.
Phùng Tùng Dương dừng lại khi bước vào cửa, nghiêng đầu nhìn Du Thụ.
“Không sao, so với lúc ở trong bẫy còn tốt hơn nhiều.” Anh nhếch miệng cười.
Sau đó, anh kéo Du Thụ qua, áp vào tai hắn, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi em muốn hôn anh sao?”
“…”
Bầu không khí vừa rồi khiến Du Thụ khó kiểm soát bản thân.
Nói xong, Phùng Tùng Dương nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, đôi mày đẹp nhướng lên, đôi mắt màu nâu sẫm đầy trêu chọc và thăm dò.
Du Thụ khẽ nhíu mày, cảm thấy lỗ tai vừa mới bị anh thổi qua đang phản bội mình, dần dần nóng lên. Bây giờ hắn thực sự muốn đẩy Phùng Tùng Dương vào khung cửa…
Ngay khi hai người đối diện nhau, mắt đối mắt.
“Hai người…..” Có người đi tới, khúm núm nói: “Đừng đánh nhau ở chỗ này.”
“…”
“…”
Du Thụ và Phùng Tùng Dương nhìn người vừa bước đến, người đó đeo kính gọng đen dày. Mặc dù trông bình thường nhưng làn da của cậu ta rất trắng. Phùng Tùng Dương nhớ ra, cậu nhóc này tên Vu Toàn Khoa.
Trừ lần đánh nhau hôm nọ thì đã chào nhau một lần.
Phùng Tùng Dương vẫn nhớ hôm thứ ba ở cùng Du Thụ, tên này cũng là người ở lại trực nhật, chổi chưa kịp cất vào tủ vệ sinh đã vội vàng chuồn đi. Hình như còn có họ hàng với lớp trưởng Vu Lộ.
“Bọn tôi không đánh nhau, quan hệ của bọn tôi tốt mà.” Phùng Tùng Dương buồn cười trả lời cậu.
Vu Toàn Khoa dường như không quá tin tưởng, mà giọng của cậu cũng hấp dẫn mấy người khác đến.
Đặc biệt là Lý Mậu Dương.
Vừa đi ra, cậu chỉ ngay vào mũi Phùng Tùng Dương nói: “Tôi nói cho anh biết, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Muốn đánh nhau thì tìm tôi, tôi chăm sóc anh đủ luôn!”
“Da của cậu đủ dày sao?” Hai tay Phùng Tùng Dương khoanh trước ngực, cười lạnh nói.
“Ý của anh là sao?” Lý Mậu Dương rống lên.
“E rằng da cậu mỏng quá không chịu được tôi đánh.” Phùng Tùng Dương vừa nói, vừa định xông vào cửa tung cước.
Vết thương ở sau đầu của Du Thụ anh vẫn để trong lòng, chưa bùng nổ đâu. Nhưng Du Thụ đã nắm lấy cánh tay của anh, đi trước một bước đứng ở trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Lý Mậu Dương, ngày hôm qua mày hứa với tao cái gì, mày quên rồi à?”
“Tao…..” Lý Mậu Dương bị hắn nói, trong nháy mắt giống như gà trống héo rũ.
“Chỉ lần này thôi, lần sau không được như thế nữa.”
Du Thụ bảo vệ Phùng Tùng Dương như bố bảo vệ con.
Nhưng trong mắt người khác, hắn nhẫn nhục gánh vác tất cả đều vì lợi ích của Lý Mậu Dương.
Ai cũng nghĩ rằng Lý Mậu Dương mới là bạn thân nhất của Du Thụ.
Ngay cả bản thân Lý Mậu Dương cũng nghĩ như vậy.
“…..Đã biết.” Cậu ta thở dài.
Phùng Tùng Dương nhìn người đứng trước mặt mình, nhếch khóe miệng, giơ tay chọc chọc vào lưng hắn.
Vì những người khác đều ở trong phòng, tầm nhìn lại bị dáng người của Du Thụ che khuất nên không ai biết rằng hai người đang bí mật đụng chạm nhau.
Dưới lưng Du Thụ bị anh chọc đến tê dại, thân thể không tự chủ được cứng đờ. Không đợi Du Thụ quay đầu lại, Phùng Tùng Dương đã rút tay lại, đẩy Du Thụ ra, bước vào sảnh chính.
Trần Vận vội vàng đi ra ngoài giải quyết ổn thỏa: “Đi nào, chúng ta đi cứu Tư Đồ Viên Viên đi, cậu ấy là con gái, chắc rất sợ khi bị nhốt ở nơi đó.”
Sau đó, còn mỉm cười và nói với Phùng Tùng Dương: “Lúc nãy giải nhiệm vụ phần lớn là nhờ Vu Toàn Khoa, cuối cùng cũng có thêm đàn anh với bộ óc siêu phàm.”
Xưa kia, Phùng Tùng Dương chính là người đứng nhất toàn khối của Tứ Trung.
Nghe Trần Vận nói, Phùng Tùng Dương quay đầu nhìn Vu Toàn Khoa đang co ro bên cạnh Vu Lộ, giống như một con thỏ mắc lỗi.
Có thêm Phùng Tùng Dương, tốc độ giải quyết vấn đề đã tăng gấp mấy lần, cực kì nhanh. Ban đầu trong nhóm, phản ứng và suy luận của Vu Toàn Khoa đã được coi là nhanh nhất. Bây giờ không cần cậu ra mặt, Phùng Tùng Dương đã có câu trả lời chính xác.
Sau khi Phùng Tùng Dương giải xong câu đố bàn cờ cuối cùng, thành công cứu Tư Đồ Viên Viên ra khỏi phòng tân hôn, tất cả mọi người đều cảm thấy chỉ số IQ của mình đang bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn.
Vậy mà Phùng Tùng Dương chỉ nói: “Anh còn nghĩ việc giải mã mật thất sẽ rất thú vị, nhưng anh không ngờ nó giống trò trẻ con vậy.”
Trò trẻ con?
Đúng là so với học sinh đứng đầu, bọn họ chỉ xứng chơi trò trẻ con.
Sau khi ra ngoài, nhân viên thu lại vòng tay nhận dạng và bộ đàm. Vốn tưởng rằng bộ đàm của Du Thụ đã bị rơi ở trong bẫy nhưng hắn lại lấy từ túi quần ra, đưa cho nhân viên.
Trần Vận nghi ngờ, rõ ràng lúc cứu Du Thụ ra thì đã không có bộ đàm, còn tưởng rằng là bị rơi ở trong bẫy rập.
Không nghĩ tới….
“À, bộ đàm ở chỗ em này? Hết pin phải không?” Phùng Tùng Dương hỏi hắn.
Du Thụ bình tĩnh trả lời: “Ừ.”
Nhân viên nghe xong, còn thật sự thử xem bộ đàm còn pin không, nhưng khi họ vẫn nghe thấy được giọng nói phát ra bên trong bộ đàm, mọi người nhìn chằm chằm về phía Du Thụ.
Du Thụ nhíu mày: “Trước đó có nghe thấy gì đâu.”
“Đó có thể là do không có tín hiệu.” Nhân viên giải thích.
Quỷ à, cái gì mà không có tín hiệu, Phùng Tùng Dương không tin.
Lúc ra quầy lấy đồ, nhân viên lễ tân hỏi bọn họ có muốn xem lại màn chơi vừa rồi không, đồng thời nói có thể cắt video miễn phí gửi vào điện thoại di động làm kỷ niệm. Trần Vận đề nghị phát lại mấy lúc vui vẻ của mọi người. Thế là nhân viên công tác chọn vài đoạn đưa cho mọi người xem.
Nhân viên công tác hỏi bọn họ có muốn xem lại cảnh Du Thụ và Phùng Tùng Dương ngã vào trong bẫy không thì Phùng Tùng Dương đã ngăn lại.
“Vào trong đó nằm ngủ thì có gì thú vị? Vào đó còn có thể làm gì hả?”
Nói xong, Du Thụ nhìn anh một cái.
Trần Vận cũng đáp lại: “Đúng vậy. Em mà rơi xuống thì cũng sẽ nằm im chờ người đến cứu.” Cậu vẫy tay với nhân viên, “Xem đoạn tiếp theo đi ạ.”
Mấy nhân viên đầy thâm ý liếc nhìn Du Thụ và Phùng Tùng Dương, dùng chuột click vào video tiếp theo.
Sau khi xem phát lại, mỗi người đều tải xuống một hai đoạn, thậm chí Du Thụ còn lấy nguyên đoạn lúc sau Phùng Tùng Dương giải mã.
Phùng Tùng Dương trông không quá hứng thú.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó là vì chủ đề quá đơn giản và trẻ con đối với anh, không có tính thử thách. Thậm chí ngay cả lúc mọi người sợ hãi trước NPC kinh dị, ngồi ôm nhau, Phùng Tùng Dương trực tiếp ép NPC vào tường. Tất nhiên là Du Thụ cũng không sợ. Vì vậy, bọn họ tưởng Phùng Tùng Dương cảm thấy chán.
Sau khi ra khỏi mật thất, vừa vặn đến giờ ăn trưa. Trần Vận đề nghị lên trên tầng ăn buffet.
Lúc cả nhóm định đi thang máy lên, Phùng Tùng Dương mới nhớ ra mình còn để ván trượt ở trong khu mật thất, vì vậy đành để mọi người đi trước còn mình trở về lấy ván trượt.
Bởi vì vào cuối tuần, có rất nhiều người trong trung tâm mua sắm, nên ngay khi chen chân vào được thang máy, thang máy lập tức báo quá tải. Du Thụ tình cờ đứng ở cửa nên đi ra ngoài.
“Mọi người lên trước đi, tôi chờ chuyến sau.”
“Được.” Trần Vận và những người khác đồng ý.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, Du Thụ lập tức đi tìm Phùng Tùng Dương.
Vừa bước vào cửa gỗ đã nghe thấy tiếng của Phùng Tùng Dương: “Làm phiền lấy cho tôi thêm một bản copy đoạn ngã vào bẫy rập.”
“Thêm một bản nữa.” Du Thụ đi tới.
Phùng Tùng Dương ngẩn người một lúc, bàn tay của Du Thụ đặt ở bên cạnh anh, nói với anh bằng vẻ mặt tự nhiên, “Em cũng muốn.”
“Ừ.” Phùng Tùng Dương cười.
Lúc này, nữ nhân viên lễ tân tò mò nhìn hai người. Không kìm được hỏi: “Hai người đẹp trai quá, đang hẹn hò phải không?”
Du Thụ đơ người.
Phùng Tùng Dương nói: “Tôi không hẹn hò với trẻ vị thành niên.”
Hai người bước ra khỏi cửa hàng, Du Thụ kéo Phùng Tùng Dương đến lối đi an toàn, đẩy anh vào một góc, chặn anh lại, hỏi: “Những gì anh vừa nói là nghiêm túc sao?”
Đối diện với sự bông đùa của Phùng Tùng Dương, hắn cảm thấy anh không phải là một người sẽ quan tâm đến việc người khác nói gì, kể cả việc anh hẹn hò với con trai.
Bức thư tình anh gửi cho hắn lần trước, liệu có nghĩ đến việc thành niên hay chưa thành niên không?
Phùng Tùng Dương nhìn thấy sự vui vẻ trên khuôn mặt Du Thụ, cúi đầu cười thành tiếng.
Sau đó, anh ôm lấy cổ hắn, thì thầm vào tai: “Sau khi hẹn hò, nào chỉ có hôn, anh còn muốn làm chuyện khác cơ.”
Những gì anh nói chính xác là những gì Du Thụ nghĩ.
Một giây sau, Phùng Tùng Dương đã kéo khoảng cách của hai người ra xa: “Nhưng mà bà Phùng đã cảnh cáo anh, không được ra tay với trẻ vị thành niên.”
“Vậy thì anh đúng là bé ngoan của mẹ đấy.” Du Thụ nhíu mày.
“Cảm ơn em đã khen.”
Phùng Tùng Dương mỉm cười, bỗng phía đầu lối đi xuất hiện vài người.
Đám người vừa đi vừa châm thuốc, vừa tới góc tường đã nhìn thấy Du Thụ cùng với Phùng Tùng Dương.
Mấy người giật mình, gọi Du Thụ: “Anh Thụ!”
Trong số đó có một người, chính là người bắt nạt Phùng Tùng Dương không thành, bị đánh tới mức phải quỳ xuống xin tha, A Xương.
A Xương ngay lập tức nhận ra Phùng Tùng Dương đang bị Du Thụ chặn trong góc, cầm điếu thuốc chỉ chỉ vào anh, lớn tiếng nói: “Mày là cái đứa bắt tao gọi là “bố” đây mà?”
Sau đó, gã lại nhìn Du Thụ: “Thụ, mày dạy dỗ được nó à?”
Những lời này khiến Du Thụ vô thức rút tay đang chống hai bên Phùng Tùng Dương.
Không cần giải thích, Phùng Tùng Dương cũng nhận ra A Xương.
“Gặp lại tao mà không gọi “bố” à? Lại muốn ăn đòn sao?” Phùng Tùng Dương cố ý bẻ khớp tay, cười nhìn gã.
“Mày điên à, đéo thấy tao đang đi với nhóm nào sao?” A Xương bất mãn giương cái mặt xấu xí nhìn anh.
Phùng Tùng Dương thực sự đếm quân số mà gã dẫn tới.
“Một, hai, ba… sáu, so với hôm nọ nhiều hơn hai người.” Phùng Tùng Dương nhún vai, “Mày cảm thấy đủ làm nóng người tao hả? Gọi ‘bố’ đi, tao sẽ ra tay nhẹ nhàng thôi.”
“Mẹ nhà mày.” A Xương nhổ nước bọt xuống đất.
Lại gào lên với Du Thụ ở phía sau lưng: “Bây giờ bọn tao có đại ca phố Phúc Long bảo kê, mày là cái đếch gì.”
“Đại ca phố Phúc Long?”
Phùng Tùng Dương quay lại nhìn Du Thụ. Anh không vui hỏi: “Em nói là không phải mà?”
Du Thụ bất đắc dĩ: “Em chưa từng thừa nhận.”
“Vậy em lấy danh hiệu đó ở đâu?” Phùng Tùng Dương hỏi.
“Hừ, đương nhiên là do đánh nhau!” A Xương thay anh trả lời.
Phùng Tùng Dương giật giật khóe miệng: “Nhiều đứa ngu trung thành với em nhỉ?”
Trong đó có Lý Mậu Dương.
Xúc động quá đi, Du Thụ đúng là một tên thu hút nam giới mà.