Chương 11
Anh chịu thiệt thòi đến tận bây giờ, Du Thụ lại chọn thời điểm hỏi như thế này. Bởi vì không gian chật hẹp, Phùng Tùng Dương cảm thấy tức ngực kinh khủng, thậm chí hô hấp có chút khó khăn.
Nhưng đầu óc anh lại tỉnh táo hơn bình thường, cũng không ảnh hưởng đến việc anh nói chuyện. Quay người đối mặt với Du Thụ, anh mới thở dài nói: “Còn không phải là vì em sao.”
Du Thụ sững sờ, cúi đầu nhìn anh, giống như muốn xuyên qua bóng đêm nhìn vào con ngươi màu nâu sẫm xinh đẹp của anh.
Nhưng cuối cùng lại không thể nào nhìn thấy.
Hai người rõ ràng đang đối mặt với nhau, nhưng trước mặt chỉ có bóng tối.
Một lúc sau, Du Thụ mới nhẹ giọng nói: “Sao lại bởi vì em?”
Phùng Tùng Dương cười nhạo: “Bởi vì em ngốc chứ sao.”
“…”
Nhận ra mình đang bị trêu chọc, Du Thụ vươn tay nắm lấy cổ áo của Phùng Tùng Dương.
Đương nhiên, vừa giơ tay lên, tay của Phùng Tùng Dương giống như đã đoán trước được, nhanh chóng nắm lấy bàn tay của hắn.
Du Thụ có thể cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại cùng lạnh buốt, thậm chí còn có chút thô ráp do bị vết chai mỏng cọ xát.
Sau khi chính xác nắm được tay Du Thụ, Phùng Tùng Dương đắc thắng cười nói: “Quân tử động khẩu không động thủ.”
Sau khi cười xong, anh nắm tay hắn và áp lên trán mình.
Dư Thư sững sờ, nhưng không lập tức rút tay lại, mà là làm theo chỉ dẫn của đầu ngón tay, dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương của anh.
Giọng điệu của anh đột nhiên thay đổi, có chút thương tâm nói: “Sáu tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, bà nội anh qua đời. Lúc đó tâm trạng anh không tốt, đầu óc có vấn đề, bà Phùng muốn anh ra nước ngoài, nhưng sau đó lại gửi anh vào viện chữa bệnh.”
“…” Đây là lần đầu tiên Du Thụ nghe anh nhắc tới những chuyện đã qua. Chỉ qua lời kể ngắn ngủi, hắn đã có thể nghe ra được lúc đó anh đau khổ, khó khăn và bất lực ra sao.
Hắn cũng biết “bà Phùng” từ miệng anh chính là mẹ anh.
Kỳ thực, một năm trước, hắn tình cờ nghe được Du Bác Viễn nói sau lưng Phùng Tùng Dương, nói rắng nhà anh là gia đình đơn thân. Trong nhà ngoài mẹ ra, còn có bà ngoại từng là giáo viên dạy toán của Tứ Trung.
Nếu như hắn nhớ không lầm, lần gặp mặt đầu tiên vào bảy năm trước là anh đang trèo tường lẻn đến nhà bà ngoại.
Anh nói với hắn: “Anh đi ‘tị nạn’ ở nhà bà ngoại. Nếu không có nhà để về thì đi theo anh nhé.”
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người thân nhất của Phùng Tùng Dương trên thế giới này. Dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng nụ cười ấm áp và dịu dàng của bà vẫn khắc sâu trong ký ức của hắn. Thời gian có trôi đi thì điều đẹp đẽ ấy vẫn mãi lưu lại.
Ban đầu Du Thụ muốn nói điều gì đó để an ủi Phùng Tùng Dương. Nhưng Phùng Tùng Dương không cho hắn cơ hội.
“Anh ở trong viện một tuần, thật sự rất nhàm chán. Vì vậy, thừa dịp đêm tối gió lớn vượt tường trốn ra ngoài, bà Phùng đã tìm anh suốt ba tháng.”
Giọng điệu Phùng Tùng Dương không khỏi lộ ra một tia kiêu ngạo cùng tự mãn, nỗi buồn nhàn nhạt vừa rồi dường như chưa từng xuất hiện trên người anh. Đến tai của Du Thụ, hắn không thể không lo lắng.
“Anh đã đi đâu trong ba tháng đó?”
“Giống em bây giờ thôi, làm việc bán thời gian kiếm sống chứ sao.” Phùng Tùng Dương nói, luồn ngón tay vào khe tay hắn, vuốt ve khớp xương rõ ràng của hắn, “Thỉnh thoảng anh sẽ lén nhìn trộm em một chút.”
Biểu cảm của Du Thụ cứng lại, hắn cảm thấy đầu ngón tay chạm vào một mảnh mềm mại.
Hơi thở nóng ẩm của Phùng Tùng Dương phả vào lòng bàn tay hắn.
“Du Thụ, thật ra lá thư đó vẫn ở chỗ em phải không?” Lúc đó anh quay lại lục thùng rác, nhưng không có lá thư màu xanh nhàu nát nào trong đó.
Trong khoảnh khắc, Du Thụ như bị Phùng Tùng Dương nhìn thấu, xuyên thẳng vào trái tim hắn, phơi bày trước mắt anh, muốn tránh cũng không tránh được.
“…..Phải.” Du Thụ cuối cùng cũng thừa nhận.
“Em biết trong đó viết gì không?” Phùng Tùng Dương tiếp tục hỏi.
“Em có thể đoán được.” Du Thụ không mở thư.
Hắn chỉ muốn bảo vệ nguyên vẹn thứ này ở nơi đó, chỉ cần hắn không nghĩ đến, không chạm vào hay nhìn vào nó, thì mọi thứ sẽ vẫn như cũ. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Phùng Tùng Dương lại biến mất vào ngày hôm sau.
Du Thụ từng nghĩ rằng hắn đã làm tổn thương Phùng Tùng Dương, bởi vì chống đỡ, bởi vì không muốn để lộ tình cảm.
Phùng Tùng Dương cười nhạo hắn: “Em nghĩ anh sẽ nghỉ học vì thất tình sao? Ngu ngốc.”
“Đúng là rất ngốc.” Du Thụ cười nhạo chính mình.
Nghe hắn nói như vậy, Phùng Tùng Dương lập tức khịt mũi: “Biết thì tốt, sau này…”
Nói được nửa chừng, tay Du Thụ đột nhiên rút ra khỏi bàn tay anh.
Sau đó bên tai trầm xuống, hai tay hắn đã chống ở hai bên sườn mặt anh.
Phùng Tùng Dương tinh ý phát hiện không khí đột nhiên chùng xuống, khuôn mặt của Du Thụ ngay trước mặt anh.
“Phùng Tùng Dương.”
Mùi muối biển nhàn nhạt từ người hắn bay vào khoang mũi của Phùng Tùng Dương.
Mùi hương này khiến giọng nói của Phùng Tùng Dương ngay lập tức khàn đi, anh rầu rĩ đáp: “Ơi.”
Du Thụ cúi xuống, áp trán mình vào trán anh, khi chạm vào chóp mũi đối phương, lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Ngay lúc Du Thụ vừa định nói, khe nứt trên đỉnh đầu đột ngột mở ra…
“Du Thụ, đàn anh, bọn em tới cứu hai người đâyy!”
Giọng Trần Vận như chó sủa vang trời, trực tiếp kéo hai người trở về hiện thực.
Du Thụ ngồi dậy, lạnh mặt nhìn lên trên.
Ánh đèn vàng mờ từ trên cao hắt xuống. Từ mép khe hở, bốn năm cái đầu thò ra nhìn bọn họ ở bên dưới.
Lúc này, Phùng Tùng Dương cũng ngồi dậy, liếc nhìn Du Thụ rồi vẫy vẫy tay với mọi người.
“Bọn anh ở đây.”
“Mau, nhanh nhanh! Bỏ thang dây xuống, để hai người họ đi lên.” Trần Vận hướng dẫn Lý Mậu Dương bên cạnh.
Lý Mậu Dương lẩm bẩm: “Tao chỉ muốn cứu Du Thụ, Phùng Tùng Dương không xứng.”
“Không xứng cái đầu mày, nhanh lên!” Trần Vận mắng.
Sau đó phân phó cho một số người còn lại cố định thang dây vào cột đá trong hòn non bộ rồi ném xuống.
Du Thụ và Phùng Tùng Dương leo được lên trên mặt đất, sự mập mờ ban nãy dường như chưa từng xảy ra giữa hai người.
“Sao em biết bọn anh rơi vào bẫy?” Phùng Tùng Dương phủi bụi trên người, hỏi Trần Vận.
Trần Vận vội nói: “Bọn em phá xong nhiệm vụ chính, ra đại điện đợi mãi không thấy mọi người, cũng không liên lạc được nên dùng một lần trợ giúp ở bên ngoài. Nhân viên công tác nói nhìn thấy các anh rơi xuống bẫy sập ở cửa hông hòn non bộ nên bọn em chạy tới luôn.”
“Nhân viên công tác nhìn thấy sao?” khóe mắt Phùng Tùng Dương hơi nhướng lên, cảm thấy mí mắt trái giật giật.
“Đúng vậy, chỗ này khắp nơi đều có camera giám sát, nếu không sẽ rất nguy hiểm.” Sau khi giải thích xong, Trần Vận đề nghị, “Lát nữa chúng ta có thể đến quầy lễ tân xem lại cảnh vượt ải.”
“…”
“…”
Sắc mặt của Du Thị và Phùng Tùng Dương lập tức trở nên khó coi.
“Đúng rồi, Viên Viên còn bị mắc kẹt, chúng ta cùng nhau đi cứu cô ấy đi.” Vu Lộ lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này mọi người mới nhớ đến Tư Đồ Viên Viên.
Du Thụ hỏi: “Bây giờ cậu ấy ở đâu?”
Lý Mậu Dương nhanh chóng trả lời: “Đang bị nhốt ở phòng thứ mười tám ở phủ Vinh lão gia. Hôm nay là sinh nhật tám mươi tuổi của Vinh lão gia, ông ta bỗng dưng lâm bệnh nặng nên muốn xung hỉ, cưới Biểu tiểu thư. Biểu tiểu thư không nghe do đã đính ước với Đường thiếu gia của Vinh phủ. Thế nên trước đó ông ta đã lập mưu vây nàng vào bẫy, sau đó bắt nàng đi.”
Nói xong, cậu ta còn không quên hỏi Du Thụ: “Thụ, thân phận của mày là Đường thiếu gia đúng không?”
Du Thụ giơ tay nhìn dây đeo cổ tay của mình, quả nhiên có in mấy chữ “Vinh phủ Đường thiếu gia”.
Lý Mậu Dương tặc lưỡi mấy cái: “Mày thấy có vô lý không?”
“Rất vô lý.”
Bởi vì, Đường thiếu gia trong lòng chỉ có Biểu thiếu gia.