Chương 10
Trần Vận đầu dây bên kia có chút lo lắng: “Vậy bọn tao vào trước tìm đàn anh xem có ở đó không, tìm được thì liên lạc lại với nhau.”
“Ừ.”
Sau khi Du Thụ biết Phùng Tùng Dương mất tích thì chuẩn bị quay lại đường cũ tìm anh.
Tư Đồ Viên Viên vội vàng đuổi theo hỏi: “Đàn anh Phùng đi lạc sao?”
Du Thụ vừa đi vừa trả lời cô: “Ừ, tôi đi tìm anh ấy.”
Tư Đồ Viên Viên vội vàng nói: “Quay về chỗ lối rẽ chỉ có mười mấy bước, nếu tiền bối đi đường này chắc là đã đến đây rồi.”
Tất nhiên Du Thụ hiểu, nhưng không phải lúc trước Phùng Tùng Dương bảo muốn đi cùng hắn sao? Làm sao anh có thể đi trước được.
Linh tính mách bảo hắn rằng chắc chắn anh sẽ đi cùng với mình.
Ngay khi hắn bước đến góc rẽ có ánh đèn đỏ mờ, một bóng người bất ngờ va vào hắn.
“…” Người kia bỗng nhiên run lên một cái.
Du Thụ nắm lấy cánh tay của anh, hỏi: “Anh vừa đi đâu?”
Phùng Tùng Dương sửng sốt, nhìn thấy là Du Thụ, cười nói: “Buồn vệ sinh, anh đi vệ sinh, không phải anh đuổi theo em rồi sao?”
Du Thụ luôn thấy anh có điểm kì lạ, nhưng hắn không nói ra.
Thấy Du Thụ không nói chuyện, Phùng Tùng Dương nắm bả vai của hắn nói: “Đi thôi.”
Quay người lại, anh thấy Tư Đồ Viên Viên đang đứng chờ họ.
“Chúng ta vào đi.” Du Thụ nói.
Tư Đồ Viên Viên gật đầu, theo hai người vào trong.
Sương trắng bên trong càng ngày càng nhiều, mơ hồ không nhìn thấy cả ngón tay.
Du Thụ cảm thấy Phùng Tùng Dương bám vai mình có chút chặt, vô thức hỏi: “Sợ sao?”
“Ừ, em phải bảo vệ tốt anh đó.”
Giọng nói của Phùng Tùng Dương lướt qua tai hắn, giọng điệu của anh không hề sợ hãi mà còn có chút trêu chọc.
Trái tim Du Thụ thắt lại, còn chưa kịp đẩy anh ra, Phùng Tùng Dương đã cười nói: “Anh đùa thôi mà.”
Sau đó, anh nói với Tư Đồ Viên Viên: “Đàn em Viên Viên có sợ không?”
Ngay lúc Phùng Tùng Dương gọi “đàn em Viên Viên”, Du Thụ lập tức nhíu mày.
“Có một chút ạ.” Tư Đồ Viên Viên cảm thấy có hai người bọn họ ở đây, cô cũng không thấy sợ lắm.
Phùng Tùng Dương gật đầu.
Ba người đi bộ ước chừng năm phút đồng hồ thì nhìn thấy phía trước không còn đường đi. Với ánh sáng đỏ mờ trên mặt đất, họ mơ hồ có thể nhìn thấy hai cánh cửa gỗ sơn đỏ đang chắn đường. Cả ba đẩy cửa, phát hiện cánh cửa đã được chốt từ bên trong.
Ngay lúc đang tự hỏi làm thế nào để mở cánh cửa gỗ, một giọng nam sắc bén đột nhiên vang lên: “Biểu thiếu gia, Biểu tiểu thư và Đường thiếu gia tới chúc thọ! Xin mời!”
Khoảnh khắc giọng nói phát ra, Du Thụ rõ ràng cảm thấy người bên cạnh mình bỗng động đậy.
Hắn nghe thấy anh nói: “Oa, dọa anh giật cả mình.”
Sau đó, cánh cửa gỗ từ bên trong chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh kẽo kẹt rùng rợn.
Một mình Du Thụ đứng ở phía trước, nghiêng đầu nhìn Phùng Tùng Dương phía sau, kéo cổ tay của anh: “Đi theo tôi.” Sau đó bước một chân vào.
Phùng Tùng Dương đứng nhưng bị Du Thụ kéo, anh cũng theo hắn vào cửa. Sau khi vào cửa, Du Thụ buông tay ra, Tư Đồ Viên Viên đi theo sau hai người không kịp nhìn thấy một màn này.
Mãi cho đến khi tất cả bước vào, cánh cửa lại được đóng lại.
Địa điểm bên trong ngay lập tức biến thành một con đường nhỏ quanh co dẫn vào một ngôi nhà âm u, sương mù xung quanh dần dần tan biến.
Giọng nam bén nhọn tiếp tục truyền đến: “Biểu thiếu gia, Biểu tiểu thư, Đường thiếu gia mời đến sảnh phụ nghỉ ngơi.”
Tuy ở bên trong sáng hơn một chút nhưng ngoài hòn non bộ, dòng nước chảy xiết và cây cầu nhỏ đi vào hòn non bộ ra thì không có đường nào có thể vào được cửa sảnh.
Từ khi Phùng Tùng Dương bước vào, anh đã tìm ghế đá và ngồi xuống.
Anh nhìn chung quanh một lượt, tùy tiện hỏi: “Chúng ta phải đi vào sảnh sao?”
Du Thụ không biết nhiều, nhưng Tư Đồ Viên Viên dường như biết điều gì đó.
“Đúng vậy, chúng ta phải đi theo chỉ dẫn của loa đến sảnh phụ. Chỉ sau khi hoàn thành ba nhiệm vụ nhánh, chúng ta mới có thể đến sảnh chính để dự sinh nhật lần thứ 80 của Vinh lão gia và gặp nhóm Vu Lộ.”
Sau khi nghe xong, Phùng Tùng Dương cau mày. Biểu cảm chớp nhoáng này đã bị Du Thụ bắt được.
Tư Đồ Viên Viên lại nói: “Đầu mối chắc là ở bên trong hòn non bộ, chúng ta tìm thử xem sao?”
“Làm sao em biết đầu mối nằm trong hòn non bộ?” Phùng Tùng Dương ngẩng đầu nhìn cô, anh nhớ rõ ràng bên ngoài không dán bất kì thông tin gợi ý nào.
Tư Đồ Viên Viên vội vàng giải thích: “Em đoán thôi ạ.”
Sau đó còn nói, “Vậy thì em đi trước tìm xem.”
Sau khi nói xong, một mình cô bước vào hòn non bộ như thể không sợ có thứ gì khủng khiếp sẽ bật ra từ đó.
Sau khi Tư Đồ Viên Viên đi, chỉ còn lại Du Thụ và Phùng Tùng Dương ở bên ngoài. Thấy cô tích cực như vậy, Phùng Tùng Dương cảm thấy không tiện lắm nếu để một mình cô là con gái đi tìm manh mối, thế là chuẩn bị đứng dậy đi theo.
Ngay lúc anh định đứng dậy, Du Thụ đưa tay sờ lên gương mặt anh, đầu ngón tay vừa mát vừa thô ráp cọ vào làn da mềm mại của anh, Phùng Tùng Dương sợ đến mức suýt chút nữa nhảy khỏi ghế.
“Em vừa làm cái gì?” Phùng Tùng Dương bị hành động đột ngột của Du Thụ làm cho kinh ngạc.
Du Thụ rút tay về, hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Sắc mặt của anh hơi tái, nếu như cảm thấy không thoải mái thì chúng ta đi ra ngoài.”
Trước đó hắn đã cảm thấy Phùng Tùng Dương hơi kỳ lạ, sau khi chạm vào mặt anh, hắn càng chắc chắn hơn.
“Anh không sao.” Phùng Tùng Dương bình tĩnh cười nói.
“Thật sao?”
Du Thụ định nói thêm với anh vài câu thì Tư Đồ Viên Viên ở bên trong hòn non bộ đã hô lên một tiếng
“Du Thụ, đàn anh Phùng, em tìm được một manh mối, hình như là máy kéo dùng tay.”
Phùng Tùng Dương vỗ vai hắn: “Đàn em Viên Viên rất tích cực, chúng ta không nên cản trở.”
Sau đó, anh bước vào hòn non bộ. Du Thụ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, đi theo anh.
Hai người đi đến chỗ của Tư Đồ Viên Viên, Tư Đồ Viên Viên hưng phấn chỉ vào cái máy kéo mà cô vừa phát hiện ra. Máy bị kẹt trong một khe đá.
Tầm nhìn trong hòn non bộ không tốt lắm, thậm chí còn tối hơn bên ngoài. Hơn nữa, giữa khe hở của tảng đá dường như cũng không có manh mối, muốn tìm cũng phải mất một khoảng thời gian. Tư Đồ Viên Viên đi vào chưa đầy ba phút đã tìm được manh mối này, giống như sớm biết nó ở đây.
Mặc dù Phùng Tùng Dương đã nhìn ra nhưng anh không nói gì. Anh chỉ khen ngợi cô: “Đàn em thật giỏi!”
Tư Đồ Viên Viên có chút ngượng ngùng, lập tức dùng đôi mắt hạnh đào to tròn nhìn Du Thụ, dường như muốn được hắn khen thêm một lần nữa.
Du Thụ giống như không chú ý đến ánh mắt mong đợi của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào xích sắt trên máy kéo, hỏi: “Là phải kéo nó hả?”
Tư Đồ Viên Viên vội vàng gật đầu, đưa tay nắm lấy chốt xích sắt.
“Chỉ cần cậu kéo cái này, hòn non bộ sẽ xoay tròn, chúng ta có thể tìm được lối vào sảnh phụ.”
Vừa nói cô vừa kéo mạnh ra, hòn non bộ lập tức rung lên.
Vốn tưởng hòn non bộ sẽ xoay. Không ngờ hòn non bộ đột nhiên bị chia làm hai, Du Thụ và Phùng Tùng Dương vừa vặn đứng ở chính giữa, nhân lúc hai người không chú ý, chân đã rơi vào khoảng không. Xung quanh cái máy kéo vẫn có chỗ đứng, chỉ có thể nói do hai người không may.
Trong nháy mắt, Du Thụ cảm thấy sau lưng mềm nhũn và đáp xuống một tấm lưới lớn, ước tính độ cao phải hai tầng nhà. Chỉ là ngực bị người nào đó dùng đầu va vào một phát, siêu đau.
Giờ phút này, người nào đó cảm thấy mắt nổ đom đóm, đầu vừa đập vào cái gì đó, vô thức vươn tay muốn sờ, không ngờ tay vừa đáp xuống, một luồng khí nóng thổi qua tai khiến lòng anh run rẩy.
“Anh để tay ở chỗ nào đấy?”
Anh suýt chút nữa đã chạm vào chỗ đó của Du Thụ.
Lúc này, Tư Đồ Viên Viên ở phía trên vết nứt gọi bọn họ.
“Hai người không sao chứ?”
“Không sao.”
Du Thụ nói chuyện, vì Phùng Tùng Dương đang dán người lên ngực hắn, anh lập tức nghe thấy tiếng vang lồng ngực, không khỏi buồn cười.
Nghe Du Thụ trả lời xong, Tư Đồ Viên Viên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nói với hai người: “Chắc là máy kéo bị thay rồi, trước đây không phải như thế này. Em đi xem xem còn manh mối nào khác không…”
Còn chưa nói xong, khe nứt trên hòn non bộ đã khép lại. Lúc đầu còn ánh sáng mờ mờ chiếu xuống, lúc này cả không gian hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Chỉ một giây trước khi vết nứt khép lại, Du Thụ rõ ràng cảm thấy người nằm trên ngực mình cứng đờ.
Thế là hắn thử gọi: “Phùng Tùng Dương?”
“…” Phùng Tùng Dương động đậy, nhưng không có trả lời hắn ngay.
Du Thụ lại giơ tay đẩy vai anh: “Anh không sao chứ?”
Lúc này, Phùng Tùng Dương mới từ từ định thần lại, ủ rũ nói: “Không ổn rồi, anh sợ bị nhốt lại.”
Du Thụ vươn tay vuốt ve sống lưng cứng đờ của anh: “Em thấy rồi.”
“Không phải em nói là không tin anh biết sợ sao?” Phùng Tùng Dương thở dài.
“Sợ mà còn đi theo sao?” Giọng điệu của Du Thụ mềm mại hiếm thấy.
Phùng Tùng Dương không nói rõ tại sao mà chỉ nói đùa: “Không theo vào thì sao hưởng thụ được cảm giác em ôm.”
Du Thụ nghe anh nói, mới phát hiện ra mình với anh đang quá thân mật. Phùng Tùng Dương đang nằm trong vòng tay của hắn.
Thấy Du Thụ không nói nữa, Phùng Tùng Dương thầm nghĩ: “Bé con này thật là vịt chết mạnh miệng.”
Vì vậy, anh chuyển đề tài: “Chúng ta thật ấm ức mà, vừa mới lơ ngơ đi vào đã bị nhốt ở đây.”
Rồi đề nghị: “Không thể chờ đàn em tìm lối ra được, em còn giữ bộ đàm không? Tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài nhé?”
Anh nhớ rõ nhân viên đã cho họ ba cơ hội để yêu cầu giúp đỡ từ bên ngoài.
Hiện tại trong này tối đen như mực, xung quanh không có chỗ đứng, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài mới có thể nhanh thoát khỏi đây.
Hơn nữa, Phùng Tùng Dương không muốn ở trong không gian tối tăm và khép kín này trong một thời gian dài.
Mặc dù có Du Thụ cùng ở đây.
Thấy anh ngồi dậy, Du Thụ cảm thấy trong lồng ngực đột nhiên trống rỗng, sửng sốt một hồi mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn nói: “Bộ đàm rơi mất rồi, tình trạng của chúng ta là mất liên lạc với bên ngoài.”
“….Vậy làm sao bây giờ?” Phùng Tùng Dương cau mày.
“Cùng nhau chờ mọi người.” Du Thụ thản nhiên nói.
Thời gian trong bóng tối trôi qua thật chậm.
Chỉ cần Phùng Tùng Dương không nói, Du Thụ cũng sẽ không nói. Dù sao bình thường là anh nói, Du Thụ lạnh lùng làm ngơ. Nhưng Phùng Tùng Dương không muốn nói chuyện trong hoàn cảnh này.
Ngay khi anh chuẩn bị nằm xuống, lần đầu tiên Du Thụ lên tiếng.
“Phùng Tùng Dương, tại sao anh lại chọn nghỉ học tạm thời?”