Chương 1667
CHƯƠNG 1667
Giữa ban ngày không đi dép mà đi bộ trên đường thật sự khá ảnh hưởng đến diện mạo thành phố, đối với tất cả những việc này cô lại không ý thức được gì cả, cô chỉ dùng sức ôm chặt lấy trái tim của mình, muốn làm ấm nó lên một chút…
Bận bịu thật sự có thể khiến vết thương của con người tạm thời tê liệt.
Vòng chung kết cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế sắp diễn ra rồi, gần đây Nhan Nhã Tịnh gần như đã dành hết tinh lực cho vòng đấu này.
Vào ban ngày bận như quay, trong tim quả thật sẽ không đau đớn như vậy nữa, nhưng đến đêm khuya vắng lặng thì lồng ngực lại đau đớn đến mức co giật.
Chân của Phó Xuyên bị thương đến tận xương, có điều cậu bé hiện tại vẫn còn nhỏ, đang trong độ tuổi phát triển, vết thương của cậu bé rất nhanh đã khôi phục, sẽ không để lại bất cứ di chứng gì.
Tiếu An và những đứa trẻ bị bắt cùng khác, vết thương trên chân đã có chút lâu rồi, muốn trị được tận gốc không dễ dàng chết nào.
Đặc biệt là Tiểu An, chân của cô bé đã bị gãy hơn hai năm rồi, cho dù có kết hợp phương pháp châm cứu và mát xa của Nhan Nhã Tịnh thì về sau cô bé đi lại cũng ít nhiều sẽ có chút khập khiếng.
Cảnh sát thông qua việc giải cứu những đứa trẻ bị bắt cóc lần này đã đào ra được đường dây buôn bán trẻ em lớn nhất Vân Hải, rất nhiều đứa trẻ bị bắt cóc từ khi còn rất nhỏ đều đã tìm lại được cha mẹ của chúng, vô số gia đình tưởng chừng đã tan vỡ lại một lần nữa nhận lại được hạnh phúc.
Tiểu An cũng đã tìm được bố mẹ của cô bé.
Bố mẹ của cô bé đều là công nhân bình thường, gia đình không khá giả gì, nhưng có bố, có mẹ, có con thì mới gọi là gia đình hoàn chỉnh được.
Sau khi mất đi Tiểu An, bố mẹ của cô bé vẫn luôn không cách nào nguôi ngoai được nỗi đau mất con, ngôi nhà ấy đâu đâu cũng là mưa gió cay đăng, giờ đây, trên khuôn mặ của đôi vợ chồng đau khổ vì nhớ thương con cuối cùng cũng đã nở nụ cười trên khuôn mặt khắc khổ.
Đương nhiên, cũng có một số đứa trẻ không tìm lại được bố mẹ của mình.
Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh trước đây có thành lập một cô nhỉ viện, những đứa trẻ không tìm được bố mẹ đó đều được đưa vào ở trong cô nhỉ viện.
Cảnh sát vẫn đang tiếp tục giúp bọn trẻ tìm lại bố mẹ của chúng, cũng đang tìm kiếm những nhà hảo.
tâm sẵn sàng nhận nuôi bọn chúng, tất cả mọi thứ đều sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Mỗi ngày Nhan Nhã Tịnh cũng đều nói với bản thân mình, mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi.
Ít nhất là, trước đây cô chỉ lo cho hai đứa nhỏ và Nhan Minh Tự một ngày ba bữa ăn no mặc ấm cũng khó, nhưng giờ đây cô đã có đủ năng lực để giúp đỡ càng nhiều người hơn, giúp cho những đứa trẻ không có nhà để về kia ít nhất là không phải lưu lạc ngoài đường, không có cơ hội nhìn thấy ánh sáng của ngày mai.
Doanh số bán hàng của Nhân Gian cũng càng ngày càng tốt lên, doanh số tháng trước của Nhân Gian càng là đã vượt qua Cung Đình, Cung Tư Mỹ tức đến nỗi xanh cả mặt luôn rồi.
Nhan Nhã Tịnh bây giờ đã được coi như là một tiểu phú bà hoàn toàn rồi, từ nhỏ cô đã không thích xa hoa lãng phí, cô chưa từng nghĩ đến việc khi mình giàu có rồi sẽ tiêu xài phung phí, cô chỉ muốn giúp đỡ cho nhiều người hơn nữa.
Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu những người hào hoa phong nhã, nhưng trên thế giới này, ở một góc mà không ai trông thấy, có rất nhiều người ăn no mặc ấm cũng là cả một vấn đề với họ, vì tranh cướp một cái bánh màn thầu mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Nghèo thì chỉ lo cho thân mình, giàu thì lo cho thiên hạ.
Đây là câu nói mà Lệ Bảo Khiết nói với Nhan Nhã Tỉnh và Nhan Minh Tự nhiều nhất, từ trước đến nay Nhan Nhã Tịnh chưa bao giờ quên.
Cô muốn làm hết khả năng của mình để càng nhiều người trên thế giới này có thể đón nhận được ánh sáng mặt trời.
Thực lực của Cao Chí Minh và Lê Mặc chênh lệch rất lớn, việc Lê Mặc dành được quán quân trong trận chung kết gần như không có gì để lo lắng nữa, chỉ là ai cũng không ngờ đến được, trước trận chung kết vài ngày lại xảy ra một biến cố lớn.