Chương 1666
CHƯƠNG 1666
Đối với hành vi giả vờ mang thai đến nghiện này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn vô cùng tức giận, lời nói ra khỏi miệng tất nhiên là không dễ nghe gì: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đã nói rồi, em không xứng sinh con cho tôi, con của Lưu Gia Thành tôi, cho dù là lợn nái cũng được, chỉ riêng Nhan Nhã Tịnh em là không! “
Cho dù là lợn nái cũng được, chỉ riêng Nhan Nhã Tịnh là không được…
Hai Nhan Nhã Tịnh tức đến khóe miệng co rút, giỏi lắm, thật sự là giỏi lắm!
€ó giỏi thì anh để con lợn nái đẻ cho anh đứa con thử xem!
Tức giận qua đi lại là sự tuyệt vọng đến khắc cốt ghi tâm, hóa ra, quả thực là anh không cần đứa con này của bọn họ nữa rồi!
Hóa ra anh thật sự có thể tân nhẫn với cô như vậy!
Tối hôm qua lúc Lý Đại nổ súng, anh ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình, cái ôm của anh ấm áp và mạnh mẽ, lúc đó cô cảm thấy trong trái tim anh vẫn có mình.
Khi ngồi trên xe của anh, bụng của cô đau đến chết đi sống lại, anh lo lắng gọi tên cô, lúc đó cô cũng cho rằng anh vẫn còn quan tâm đến cô, sự thật cho thấy là cô vẫn luôn tự mình đa tình mà thôi.
Nếu như trong lòng thật sự có ai đó thì sao lại có thể nhãn tâm giết chết máu mủ ruột thịt của hai người chứt Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của mình, trong lòng tràn đầy xót xa, cô mong đợi sự ra đời của đứa trẻ này như vậy, nhưng bố của nó lại ghét bỏ nó như vậy.
Nhưng cho dù là bố của nó có không cần nó, muốn giết chết nó đi chăng nữa thì cô cũng phải bảo vệ nó bình yên vô sự.
Con à, mẹ sẽ không từ bỏ con đâu, không bao giờ!
Lưu Thiên Hàn vẫn còn đang tiếp tục nói: ‘Nhan Nhã Tịnh, về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Bằng không thì…
Không đợi Lưu Thiên Hàn nói xong, Nhan Nhã Tịnh đã vội vàng cúp điện thoại.
Cô biết anh muốn nói gì sau đó, chẳng qua chỉ là, cả cô và đứa con anh đều sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Đặt ống nghe điện thoại xuống, tay Nhan Nhã Tịnh vẫn đang run rẩy không ngừng, trước đây, người đàn ông mà đã từng nâng niu cô trong lòng bàn tay anh mà tại sao hiện tại lại tàn nhẫn với cô như vậy!
Người nói muốn cô sinh con cho mình là anh, người muốn giết chết con của hai người cũng là anh, trái tim của đàn ông sao có thể tàn nhẫn như vậy chứt Nhan Nhã Tịnh thật sự là muốn làm lại từ đầu với anh, cho dù là tôn nghiêm có bị anh đạp trên mặt đất đi chăng nữa thì cô cũng muốn như kẹo kéo mà ở mãi bên cạnh anh, giật cũng giật không ra.
Nhưng hiện tại cô không dám nữa.
Chuyện hôm nay cô vân chưa phá thai, bác sĩ chắc chản sẽ nói cho anh biết.
Nếu như cô rời anh đi thật xa, anh sẽ mắt không thấy tâm không phiền thì có lẽ anh còn có thể không tổn thương đứa trẻ này nữa, nếu như cô cứ cố chấp tiếp tục lượn lờ trước mặt anh thì anh nhất định sẽ không để cho đứa trẻ này được sống.
Thiên Hàn, em cứ nghĩ, chỉ cần em cố gắng, càng ngày càng cố hơn chút nữa thì cho dù là anh có mất trái nhớ, em cũng có thể đứng bên cạnh anh, không ngờ rằng đến cuối cùng lại là tự tay anh đẩy em ra.
Nhan Nhã Tịnh ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy hai chân của mình, trong tim cô là cảm giác chật vật trước nay chưa từng có, nhưng trong tâm trí cô cũng lại chưa từng tỉnh táo như bây giờ.
Cô biết sẽ rất khó khăn nhưng cô bắt buộc phải bảo vệ được đứa con này.
Nếu như cho dù cô có rời xa anh mà anh vẫn muốn giết chết đứa trẻ trong bụng cô thì cô chỉ có thể nghĩ cách lừa anh răng đứa trẻ trong bụng cô đã không còn nữa rồi.
Găng gượng đứng dậy, Nhan Nhã Tịnh để chân trần từng bước từng bước đi về phái trước.