Chương 1663
CHƯƠNG 1663
Nghe lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cũng không còn sức lực nói chuyện nưa.
Cô vân luôn cố găng cứu vấn mối quan hệ giữa bọn họ, thậm chí còn hèn mọn muốn dùng đứa con để dỗ anh hồi tâm chuyển ý, đáng tiếc, tất cả sự cố gắng của cô đều là phí công, nhận được chẳng qua chỉ là một câu ‘tự tay tiễn con của bọn họ lên đường”
của anh.
Trái tim của cô đau như thiêu như đốt, lại giống như là bị lăng trì từng trận từng trận, không biết có phải do là đau đớn sẽ lan truyền hay không mà trái tim của cô đau, bụng của cô cũng không kiềm được mà bắt đầu đau đớn.
Nhan Nhã Tịnh dùng sức ôm lấy bụng dưới, muốn làm giảm đi cơn đau này, nhưng cho dù cô có cố gắng ra sao thì cơn đau vẫn không hề lui giảm chút nào.
Koenigsegg phóng nhanh trên đường, đường núi gập ghềnh lại càng khiến lục phủ ngũ tạng của cô muốn như muốn nôn hết ra.
Nhan Nhã Tịnh khó khăn mở miệng: ‘Anh hai, em khó chịu quá, bụng em đau, em đưa em đến bệnh viện có được không? “
“Nhan Nhã Tịnh, cô lại muốn dở trò gì nữa?! Đừng giả vờ đáng thương với tôi, vô dụng thôi! “
Lưu Thiên Hàn nói rất tuyệt tình lại lạnh lùng, nhưng anh vấn không nhịn được liếc kính chiếu hậu một cái, anh phát hiện, người phụ nữ lúc nấy vẫn còn tràn đầy sức sống giờ lại ngã ở ghế sau không động đậy.
“Nhan Nhã Tịnh !”
Lưu Thiên Han không nhịn được kêu thành tiếng, anh nhanh chóng dừng xe đi đến ghế sau ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào lòng, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, trong mắt là sự đau lòng không giấu giếm.
“Nhan Nhã Tỉnh, em tỉnh lại cho tôi! “
Anh gọi mấy tiếng Nhan Nhã Tịnh mới khó khăn mở mắt ra, trong mắt cô không có chút tiêu cự nào: “Anh hai, em đau…”
Nói xong lời này, vành mắt vừa mới cố găng mở lên của cô lại dần dần khép lại, cô vô lực xui lơ trong lòng anh, chìm vào yên lặng.
Anh hai, em đau…
Nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô, trái tim Lưu Thiên hàn lại càng đau lòng hơn, hiện tại anh cũng không hỏi ra được rốt cuộc là cô đau chỗ nào, anh chỉ có thể cẩn thận đặt cô nằm xuống, lái xe đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhan Nhã Tịnh, lòng Lưu Thiên Hàn như bị dao cứa, nhưng nghĩ đến trong lòng cô anh chỉ là thế thân, đưa cô đến bệnh viện xong thì anh vấn lựa chọn rời đi, để y tá chăm sóc cho cô.
Anh sợ lại nghe thấy cô nói một câu ’em đau” nữa thì anh sẽ vứt bỏ hết tất cả tự tôn, cả đời biến thành một tên thế thân không có tôn nghiêm, thà rằng mắt không nhìn thì lòng sẽ yên.
Bác sĩ vừa nói rồi, cơ thể của cô không có chuyện gì, anh thực ra không cần lo lắng cho cô nữa.
Lúc đó trong lòng Lưu Thiên Hàn quá loạn nên không có chú ý đến biểu tình phức tạp trong mắt của bác sĩ.
Anh cứ nghĩ rằng không nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh thì trong lòng anh sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng lên đến xe xong, trong lòng anh càng rối bời hơn.
Khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của cô như bùa chú mà không ngừng quấy nhiều trong tâm trí anh, khiến anh hít thở không thông.
Anh không nhịn được mà lại nghĩ đến hình ảnh thoáng qua trong đầu khi ở thôn làng kia.
Anh đã chắn thay cô khi cô bị người khác tạt axit.