Chương 1657
CHƯƠNG 1657
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong không trung, gà què Nhạc Dũng một bộ văn nhã vô hại nói: “Xin lỗi nha, trượt chân! “
Triệu Tư ôm lấy bộ phận quan trọng của mình đau đến chết đi sống lại, nghe Nhạc Dũng nói vậy, hắn ta tức đến nỗi nghẹn họng, trực tiếp ngất đi luôn .
Mấy tên buôn người con sót lại cũng không tốt hơn Triệu Tư là bao, trên người bọn chúng đều chảy không ít máu, có tên vẫn còn môt hơi nằm dưới đất kêu oai oái, có tên đầu trực tiếp nghẹo sang một bên, giống như xác chết mà hôn mê trên mặt đất.
Xử lý xong đám buôn người ở bên này, Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng không dám trì hoãn chút nào, hai người nhìn nhau mọt cái liền nhanh chóng đi về phía trước đuổi theo mấy người Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh cho rằng, chỉ cần đưa đám Nhan An Bảo rời khỏi khu vực đánh nhau là bọn họ sẽ an toàn, nhưng không ngờ rằng vừa chạy đến một con đường nhỏ thì bọn họ liền gặp phải một đám đàn ông khí thế hung dữ.
Đối mắt với ác ý nồng đậm trong mắt bọn chúng, không cần hỏi cô cũng biết đám người này là cũng một bọn với đám Lý Nhị.
Lý Đại là anh cả của nhóm buôn người này, hãn ta có thể được nhiều tên buôn người hung ác như thế này xưng một tiếng “anh cả’ thì thủ đoạn tất nhiên sẽ không phải dạng hung ác tâm thường.
Nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay Lý Đại, sắc mặt Nhan Nhã Tịnh biến đổi, cô cõng chắc lấy Phó Xuyên quay người liền chạy về đường cũ.
Cô chạy cũng tính là khá nhanh nhưng Nhan An Mỹ chân ngắn chạy rất chậm, chò dù là sau đó Nhan An Bảo có cõng cô bé lên thì tốc độ của bọn họ cũng không thể so được với bọn Lý Đại.
“Con đàn bà thối! Còn dám chạy à! Đứng lại cho tao! ” Lý Đại vung vẩy con dao quân dụng Thụy Sĩ trong tay, hung ác đe dọa Nhan Nhã Tịnh: “Bỏ thằng oắt con này xuống! Ngoan ngoãn chơi với tao! Bằng không ông đây băm chết mày! “
Lời này của Lý Đại thực sự rất khó nghe, Nhan Nhã Tịnh muốn xé nát miệng của hắn, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, hiện giờ không phải lúc phí lời với hắn ta, bọn họ bắt buộc phải nhanh chóng chạy thoát, nếu như để rơi vào trong tay bọn buôn người này thì Lưu Thiên Hàn chắc chắn sẽ bị bọn chúng uy hiếp.
Cô đến đây là muốn sóng vai chiến đấu cũng anh chứ không phải kéo chân anh, anh vốn dĩ đã ghét cô lắm rồi, cô không muốn anh lại càng ghét mình hơn.
“Tiểu Bảo, con cõng Tiểu Mỹ chạy mau lên!
Nhan Nhã Tịnh cũng muốn chạy nhanh nhưng bụng của cô co rút càng ngày càng đau hơn, cô chạy không nổi nữa rồi.
Cô biết, nếu như bỏ Phó Xuyên xuống thì có lẽ cô còn có thể miễn cưỡng chạy thêm một đoạn, nhưng cô không làm được chuyện mặc kệ một đứa bé đáng thương hai chân còn đang nhuốm đầy máu này.
“Cô ơi, cô mặc kệ con đi! Cô mau chạy đi! “
Phó Xuyên cũng nhìn ra được cơ thể Nhan Nhã Tịnh không được ổn cho lắm, cậu bé hiểu chuyện mà nói: “Cô ơi, cô mà không bỏ cháu xuống thì cháu chỉ liên lụy đến cô thôi! “
Nhan Nhã Tịnh quay đầu sang nhìn một cái đôi chân mềm nhữn đang rủ xuống của Phó Xuyên, cô không ngốc, cô biết cậu bé này là bị bắt đến đây cùng Tiểu Mỹ, cậu bé bị thương thành như vậy chắc chắn có một phần nguyên nhân là vì bảo vệ Tiểu Mỹ.
Cậu bé đã bảo vệ bảo bối mà cô yêu thương nhát, nếu như cô cứ như vậy mà vứt bỏ cậu xuống thì lương tâm của cô cả đời này cũng không yên.
Chúng ta phải cùng nhau rời khỏi đây! “
Nhan Nhã Tịnh căn răng, cô dốc hết sức lực toàn thân chạy về phía trước, Lý Đại thấy bọn họ còn dám không biết điều mà chạy tiếp về phía trước, hăn không kiên nhân đến cực điểm, tay hắn dùng lực liền ném con dao quân dụng Thụy Sĩ trong tay ra.